Những câu chuyện về con nhà người ta

Có lẽ từ mà giới trẻ ghét nhất chính là “con nhà người ta” – chính là cái giống hoàn hảo không một khuyết điểm trong truyền thuyết mà bố mẹ hay lôi ra so sánh với chúng ta từ khi chúng ta sinh ra trên mặt đất. 9,10 tháng, con nhà người ta biết đứng, biết bập bẹ O A rồi mà con nhà mình chậm nói thế? Lớp 1, con nhà người ta tự đến trường được, xung phong làm lớp trưởng rồi mà con mình còn rụt rè thế kia. Cấp 2, con nhà người ta được đi thi học sinh giỏi cấp quận, cấp thành phố, đăng ký vào trường chuyên của tỉnh, con mình chỉ dám mơ đủ điểm vào một trường sàn sàn. Rồi con nhà người ta vào đại học top đầu, được học bổng nọ kia, được công ty gì đó mời về làm, lương tháng chục củ, con nhà người ta lấy chồng có con hết rồi, con mình ế sưng ế xỉa bla bla… Những lời so sánh đó, nghe có vẻ đùa vui đấy, đưa mình động lực tiến lên đấy, thực ra đầy mỉa mai, đau đớn, khiến những đứa trẻ bị so sánh ngày càng tự tin, căm ghét cái đứa “con nhà người ta” mà mình chưa từng biết mặt và không dưng nổi quạu với bố mẹ.

Những câu chuyện về con nhà người ta

Tôi chính là đứa trẻ đó. Một đứa em họ hàng xa lắc xa lơ, cả năm không thấy mặt, chính là được đem ra để làm tấm gương cho tôi học tập. Con bé xinh xắn, học giỏi, thậm chí vừa học vừa nghe nhạc vừa xem ti vi vậy mà 4 năm đại học đều đạt thành tích cao, ra trường bằng xuất sắc. Câu chuyện về nó cứ lặp đi lặp lại trong mỗi bữa cơm gia đình tôi và những cuộc nói chuyện từ nhỏ đến lớn, vô hình trung khiến tôi cảm thấy căm ghét con nhỏ đó.

Lên cấp 2, một cô bạn tôi chơi cùng đột nhiên nghỉ chơi với tôi, dần dà tôi mới biết, tôi chính là “con nhà người ta” trong mắt mẹ nó. Trong khi 2 bà mẹ nói chuyện với nhau, mẹ tôi “vô tình” kể các thành tích học tập đáng tự hào từ khi tôi còn học mẫu giáo ra, đến bây giờ, dự định cho tôi thi học sinh giỏi cấp huyện và 1 trường cấp 3 danh tiếng trên thành phố. Tôi thừa nhận, 12 năm đi học luôn học rất tốt, luôn thức quá 2 giờ sáng làm hết bài tập, mua thêm cả sách nâng cao, luôn đứng đầu lớp về điểm trung bình môn và nhiệt tình tham gia các cuộc thi từ địa phương đến trường học. Càng có thành tích, tôi càng nhận ra việc để duy trì nó thật khó. Tôi biết được kỳ vọng của mọi người dành cho mình, ánh mắt rực rỡ của ông bà, cái vỗ ngực tự hào của bố mẹ, và được nêu tên trong cuộc họp xóm. Tôi trở thành hình mẫu lý tưởng của một người học sinh, và tôi phải luôn như vậy.

Những câu chuyện về con nhà người ta

Áp lực vô hình ấy khiến tôi phải gồng mình lên. Tôi dành tất cả thời gian để học, không bạn bè, không tụ họp, không gì hết. Chỉ học. Tôi sợ chỉ lơ là một chút, tôi sẽ không còn được gọi là “con nhà người ta”, là đứa con khiến bố mẹ tự hào nữa. Mười mấy tuổi, thức thâu đêm suốt sáng học bài, sáng lại dậy sớm đạp xe đi học, tôi gần như dành toàn bộ thời gian của mình để duy trì cái sự tự hào và tin tưởng của đại gia đình và hàng xóm, cũng như cái danh xưng hão huyền ấy.

Kết quả là tôi - “con nhà người ta” bị ghét, hoặc không ai chơi cùng, giống như cái sự ghét vô lý mà tôi dành cho con nhỏ em họ. Nhưng đó không phải là điều tôi bận tâm, miễn tôi vẫn là người học giỏi nhất.

Thời đại học của tôi, mọi chuyện thay đổi 360 độ. Tôi chuyển ra ở trọ, và học chuyên ngành tôi không hứng thú là mấy. Tôi không nghe những lời tung hô nữa, tôi cũng không thể tiếp thu được lượng kiến thức khó nhằn trên trường, sau một kỳ, tôi biết tôi không phải là “con nhà người ta” nữa.

Những câu chuyện về con nhà người ta

Cái sự thật này khiến tôi bàng hoàng, và tự dằn mặt mình nhiều. Tại sao tôi học mãi không vào? Tại sao tôi không được tự tin như các bạn ấy? Tại sao tôi không lot top sinh viên của khoa và giành học bổng danh giá? Tôi tự nhìn lại 12 năm đi học xuất sắc của mình, cảm thấy thật thất bại.

Tết năm ấy, mọi thứ trở nên thật tồi tệ. Cô dì chú bác hỏi “Học giỏi nhất lớp không?” “Kỳ này được học bổng chứ?” “Đi làm có được 10 triệu 1 tháng không?” dồn dập dồn dập lên, khiến tôi cảm thấy như có hòn đá đang đè lên tim mình, tôi chỉ muốn tìm cái lỗ nào để mà trốn đi, để mà không phải nghe những câu hỏi ấy nữa.

Thế là, từ hôm ấy, mỗi lần về nhà thăm bố mẹ, họ hàng, tôi chỉ dám kể ra những điều gì tốt đẹp nhất, những thành tích đáng nói nhất, thậm chí phóng đại lên, để đỡ mất mặt và để không làm những người luôn kỳ vọng vào “con nhà người ta” thất vọng.

Có lẽ, nhiều người không biết, làm “con nhà người ta” mệt mỏi biết chừng nào. Hoặc gồng mình lên để tô điểm cho các danh hiệu ấy, hoặc phải giấu đi những cảm xúc thật, những mệt mỏi, áp lực đằng sau sự hào nhoáng đấy, thậm chí với những người thân nhất, để họ không thất vọng.

Những câu chuyện về con nhà người ta

Có lẽ, nhiều người không biết, làm “con nhà người ta” cô độc biết chừng nào. Hoặc dành hết thời gian để học hành, trong khi chưa chắc là điều mình muốn, và chẳng còn thời gian đi giao lưu, kết bạn với ai. Hoặc đơn giản chỉ vì được chỉ định là “con nhà người ta” nên đương nhiên bị nhiều người ghét.

Có lẽ, nhiều người không biết, làm “con nhà người ta”. Giống như tôi, đang là một đứa học giỏi của 12 năm, lên đại học, mọi thứ đều không giống, cái danh hiệu giỏi nhất lớp ấy chẳng giữ được, bỗng dưng khiến người ta thất vọng.

Thực sự thì mọi chuyện chẳng tệ đến thế. Tôi được làm công việc part-time tôi muốn, được tham gia sự kiện tình nguyện tôi thấy có ý nghĩa và học vừa đủ những môn tôi thích. Hay một ai đó, đang là “con nhà người ta” lương tháng nghìn đô ở công ty nước ngoài, bỏ việc đi khởi nghiệp. Trong mắt mọi người, anh ta trở thành kẻ gàn gở, ngu ngốc, chẳng ai quan tâm đó có phải việc anh ấy muốn làm hay không và mục tiêu cuộc đời anh ấy là gì. Hay lại cô gái nào đó, chưa từng ngồi sổ đầu bài hay yêu đương gì, được mệnh danh là gái ngoan của xóm, cái ngày cô gái nhuộm tóc xanh và học nhảy, đã trở thành “gái hư mắt xanh mỏ đỏ đú đởn đàn đúm” trong mắt mọi người mất rồi. Họ nhìn chúng tôi với ánh mắt trầm trồ vì một điều gì đó chúng tôi đạt được-hoặc có vẻ như thế, cho chúng tôi vào cái khung “con nhà người ta” và khi chúng tôi đi chệch ra, chúng tôi chỉ là kẻ hết thời, kẻ gàn dở, kẻ thất bại, kẻ khiến gia đình xấu hổ.

Những câu chuyện về con nhà người ta

Thật vô lý! Chúng ta không dưng bị đóng khung bởi những người chẳng hề chịu trách nhiệm cho những vui buồn hằng ngày chúng ta trải qua, những mục tiêu chúng ta lập ra và cách chúng ta sống. Chúng ta xấu hổ, tự ti, chán ghét, thất vọng chỉ vì một cái danh xưng chẳng có ý nghĩa gì với cuộc đời? Chúng ta thay đổi vì những kẻ xa lạ ấy, để trở thành “con nhà người ta” mà họ mong đợi?

Thực không đáng!

Nếu bạn đã từng như tôi, ghét cái đứa “con nhà người ta” được bố mẹ dẫn ra, thì đừng ghét nó, cũng đừng giận bố mẹ. Bởi bạn chưa thực sự hiểu người ta, chưa biết người ta đã chịu đựng áp lực như thế nào, đã nỗ lực bao nhiêu. Và nếu bạn là “con nhà người ta”, đừng sống theo cái label đó, hãy là “con của bố mẹ” – một người biết tự hào và chịu trách nhiệm cho cách sống của mình, vậy là đủ rồi.

Tác Giả: Elva @ Đại học Ngoại thương 

Kết bạn và theo dõi facebook của tác giả tại link: https://www.facebook.com/Elvaontheway 

--------------------------------

Bạn đam mê viết lách, nhận giải thưởng (1 triệu VNĐ / tháng, sách, chứng nhận Social Impact Awards) và muốn được tạo thương hiệu cá nhân tới hàng triệu người trong cộng đồng củaYBOX.VN? Xem chi tiết tại link: http://bit.ly/TrietHocTuoiTre-Info

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Cuộc thi Triết học Tuổi trẻ do Ybox đồng sáng lập và tổ chức. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ tên tác giả và nguồn là ""Tên tác giả - Nguồn: Triết Học Tuổi Trẻ"". Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

702 lượt xem, 691 người xem - 691 điểm

Báo VietNamNet giới thiệu bài viết của độc giả Chu Hoài Thương - giáo viên một trường THPT ở Bắc Ninh đúc rút được trong quá trình dạy con và trò chuyện với các học trò của mình. 

Tôi kể lại những câu chuyện có thật để các bậc cha mẹ tự rút ra bài học:

1. Cậu học sinh ấy đến lớp với nét mặt ủ rũ. Nó vốn là đứa mau mồm mau miệng. Tôi thấy bất thường liền hỏi:- Có chuyện gì vậy em?- Chả nhẽ đêm qua em chết.- Chuyện gì mà nghiêm trọng thế? Kể cô nghe.- Em về nhà kể anh ĐA nhà cô được học bổng du học Mỹ. Mẹ em bốp luôn: Đấy, con nhà người ta học thế chứ. Mày ăn cứt cho nó không xong. Em nghe xong uất quá, vứt bát cơm đấy, em lên phòng và chỉ muốn chết đi.

- Được rồi, được rồi. Mẹ em sai rồi. Nhưng đừng giận mẹ quá nhé, là mẹ vụng thôi. Để cô nói chuyện với mẹ.

2. Một đồng nghiệp gặp tôi ở nhà xe. Em kể:- Hôm qua con em cãi em làm em choáng chị ạ.- Chuyện gì thế?- Em bảo: Con xem anh ĐA đấy. Anh học thế chứ. Con thì! Thế là nó vùng lên bảo:- Sao mẹ ko như bác Vân trước đi. Mẹ đến hỏi xem bác có so sánh con bác với ai không?

- Con nói đúng đấy. Em đừng so sánh con với ai, tổn thương nó. Chị không bao giờ so sánh con chị với ai cả. Mỗi đứa trẻ đều có năng lực khác nhau. Việc của mình chỉ là động viên để con của ngày hôm sau tốt hơn chính con của ngày hôm nay thôi. Đừng mắc bệnh con nhà người ta. Em về xin lỗi con đi nhé! Chị tin, con em sẽ còn giỏi hơn anh nhiều.

3. Có lần ĐA nói:- Con biết mẹ thích con như Khánh, biết bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Nhưng con là đứa hướng nội. Con yêu mẹ nhưng không biết nói trên Facebook.- Không. Mẹ thích Khánh không có nghĩa là mẹ muốn con phải như Khánh. Mẹ yêu con với tất cả những gì con có. Nếu mẹ diễn đạt khen Khánh có gì đó khiến con hiểu sai là mẹ muốn con như Khánh thì mẹ xin lỗi con nhé! Con cứ là con thôi!

- Vâng! Dù chưa bao giờ mẹ gây áp lực học hành với con. Nhưng qua các câu chuyện mẹ kể về các anh chị con giáo viên trường mẹ, con biết mẹ rất mong muốn con được như thế. Những thành tích của con, con coi như món quà tặng mẹ.

4. - Mẹ ơi, may quá con đẻ trước thằng ĐA. Chứ làm em nó thì áp lực lắm nhỉ?- Hương nói.
- Chả sao hết. Con cũng giỏi và thông minh mà. Đầy thứ con còn hơn em nhiều. Chỉ là con không chọn con đường như em. Mẹ hỏi con có muốn thử sức thi học sinh giỏi quốc gia không, con bảo không. Mẹ hỏi con muốn du học không, con cũng không. Vậy là con không chọn như em chứ không phải con không giỏi như em.

Có thể tôi là người mẹ quá dễ hài lòng với con cái. Tôi không quan tâm mấy cái thành tích này nọ của con, vì vậy cũng chẳng bao giờ so sánh con mình với con nhà người ta. Tiêu chí của tôi là các con được sống vui vẻ, hạnh phúc. Tuổi thơ các con phải được sống đúng tuổi thơ, được chơi, được vui, được học như chúng muốn.

Bạn có vui khi bị so sánh với người khác không? Nếu bạn trả lời không thì xin hãy ngừng so sánh con mình với con nhà người ta. Bọn trẻ con sợ nhất điều đó đấy!

Xin chúc tất cả các bố mẹ luôn thấu hiểu con và yêu thương con cả khi con không được như ý mình mong muốn. Có một điều tôi luôn nói với phụ huynh: Khi bị điểm kém, bản thân đứa trẻ đã rất khổ tâm, nên đừng dằn vặt chúng thêm nữa. Động viên, an ủi sẽ khiến con tốt hơn là nhiếc móc, so bì với con nhà người ta.

Độc giả Chu Hoài Thương