Của thiên trả địa nghĩa là gì năm 2024

Ngày xưa có 2 em bé là Thiên và Địa con nhà nghèo khó, phải đi ở cuốc đất cho người ta. Thiên khôn vặt, Địa tốt bụng, cái gì tốt cũng nhường cho bạn, nhường cả củ khoai tốt cho bạn để ăn củ khoai xấu. Hai đứa kết nghĩa anh em có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Địa thấy Thiên thông minh, nên tình nguyện cuốc đất kiếm tiền cho Thiên đi học, đi thi làm quan.

Chuyện đời ngang ngược khó nói, sau khi Thiên thi đỗ làm quan, võng cáng, lính hầu vẻ vang về huyện, Địa vẫn nghèo khó thân phận nhà nông, nghe tin bạn về liền vui mừng chạy tới đón, nhưng Thiên không nhận, lại còn xua đuổi làm Địa nhục nhã. Địa tức lắm, ngồi khóc than, gặp một người đàn ông đi đường khuyên Địa an phận chờ thời. Địa nghe lời, đi làm anh lái đò đưa khách qua sông.

Bỗng có một thiếu nữ xinh đẹp đi qua, xưng tên là Tiên nữ. Quan huyện Thiên mê ngay, mời nàng về dinh. Khi tới bờ sông, Địa trông thấy bạn, lại đòi nhận Thiên, nhưng Thiên không nhận còn tính đánh Địa 100 hèo vì coi như Địa xấc láo, chơi trèo, thấy người sang bắt quàng làm họ. Động lòng thương, Tiên nữ xin tha cho Địa, rồi đổi ý, về lều của Địa trọ nhờ, hẹn hôm sau sẽ mời Thiên tới nhà chơi.

Về túp lều của Địa, Tiên nữ hóa phép cho cái lều thành căn nhà rất giầu có, nhiều người đẹp hầu hạ, đổi quần áo mới cho Địa và hai người kết duyên thành vợ chồng.

Hôm sau, Địa trong y phục sang trọng đem theo vải vóc vàng bạc qua mời quan Thiên tới nhà chơi cho trọn tình bạn nghĩa. Nhưng Thiên làm cao, đòi trải chiếu hoa từ dinh quan tới nhà Địa thì Thiên mới tới, điều kiện được chấp nhận. Khi Thiên tới nhà Địa, vợ chồng Địa ra tiếp rất long trọng. Thiên giả vờ xin lỗi Địa và nhớ chuyện xưa hay đổi đồ cho nhau, nay xin đổi nhà cửa, mọi sự. Địa không biết mưu của Thiên, liền tốt bụng hứa đổi liền. Lúc Thiên đòi vợ, Địa không đồng ý, nhưng vợ Địa chấp nhận nói là hứa rồi thì cứ để vậy . Vợ Địa bắt Thiên làm tờ giao kèo.

Thiên cởi áo quan cho Địa, quân lính rước Địa buồn bã về dinh. Thiên được Tiên nữ khoái lắm. Nhưng chỉ sau một đêm, Tiên nữ hóa phép, nhà cửa biến đâu mất, Thiên trở thành kẻ nghèo khó không còn chi cả. Nàng về dinh quan với Địa vui sống bên nhau. Đúng là của Thiên trả Địa.

Qua truyện khuyên chúng ta phải sống thủy chung, thật thà trong tình bạn bè đã giao kết. Đó cũng là điều giúp chúng ta có một tình bạn đẹp, có được nhiều người bạn tốt.

The page you’re looking for may have been moved, or may no longer exist. Try going back to the previous page or check out more articles in this collaborative article page.

Learn more about Collaborative Articles

We’re unlocking community knowledge in an all new way. It starts with an article on a professional topic or skill, written with the help of AI — but it’s not complete without insights and advice from people with real-life experiences. We invited experts to contribute. Learn more

Ngày xưa, có Thiên và Địa là hai anh chàng cày thuê cuốc mướn cùng ở một làng. Họ giống nhau ở chỗ anh nào anh ấy đều nghèo rớt mùng tơi và đều mồ côi cha mẹ. Nhưng Thiên rất sáng dạ, bảo gì hiểu nấy. Một hôm Địa bảo với Thiên rằng:

Nếu hai ta cùng như thế này cả thì không biết bao giờ mới cất đầu lên được. Sẵn anh là người có khiếu thông minh, nếu được học hành chắc ngày sau sẽ thi đậu làm quan to. Vậy từ nay anh đừng đi làm nữa, tôi sẽ cố sức làm thêm để lấy tiền nuôi anh ăn học. Lúc nào anh làm nên, đôi ta sẽ chung hưởng phú quý.

Thiên nhận lời nhưng Địa còn dặn: Lúc nào hiển đạt anh đừng có quên tôi nhé!

Rồi Địa đêm ngày làm thuê để nuôi bạn. Thấy Thiên học mỗi ngày một tiến, anh chàng lại càng hăng hái làm việc, không quản gì cả. Cứ như thế sau mười năm đèn sách, Thiên đậu khoa thi hương rồi thi hội vào thi đình đậu luôn Trạng nguyên. Thiên được nhà vua bổ làm quan to, có kẻ hầu người hạ đông đúc, có dinh thự nguy nga, được mọi người trọng vọng.

Được tin, Địa rất sung sướng. Lập tức, anh chàng đem trâu cày về trả chủ. Rồi anh bán phăng cái nhà ở lấy một số tiền mua đồ lễ tìm vào dinh bạn. Địa có ngờ đâu khi đến nơi thì Thiên đã thay lòng đổi dạ không muốn nhận lại bạn cũ nữa. Hắn dặn quân canh cấm cửa không cho Địa vào. Địa bị đuổi tủi thân, lủi thủi ra về.

Vừa đến bờ sông, anh chàng ngồi lại, nước mắt rơi lã chã nghĩ đến lòng người đen bạc, số phận hẩm hiu, với lại bấy giờ về làng cũng không biết ở vào đâu nữa vì nhà đã bán mất rồi. Tự dưng Bụt hiện lên làm một người khách qua đường dừng lại hỏi anh: "Con làm sao mà khóc?". Địa kể lể đầu đuôi cho Bụt nghe. Bụt bèn hóa phép cho anh một chiếc đò và dặn rằng: "Con cứ ở đây chở khách qua lại trên sông này cũng đủ ăn, không phải đi làm thuê nữa".

Địa nghe lời, ở lại đó làm nghề chống đò ngang. Nhưng anh chàng chỉ kiếm vừa đủ nuôi miệng, không để dành được một đồng tiền nào. Cho nên đến ngày giỗ cha chẳng biết lấy gì mà cúng. Chiều hôm ấy, sau khi chở cho mấy người khách sang bờ bên kia, Địa vừa chèo về đến nửa sông đã lại nghe có tiếng gọi đò. Anh lại cho đò trở lại. Khách là một người đàn bà còn trẻ tuổi và rất xinh đẹp. Trời lúc ấy đã nhá nhem, người đàn bà nói với Địa:

- Anh ơi, anh giúp em được không, trời đã tối mà đường còn xa, anh làm ơn cho em nghỉ nhờ một đêm.

Nhà Địa chỉ là một túp lều nhỏ bên sông, trong nhà chỉ có một cái chõng, nhưng anh cũng nhường cho cô gái ấy nằm. Thấy Địa toan đi kiếm một nơi khác ngủ, cô gái bỗng hỏi anh: "Anh đã có vợ chưa?". Địa trả lời: "Chưa". Cô gái nói: "Em xin làm vợ anh!". Địa rất ngạc nhiên và bỡ ngỡ, không biết trả lời thế nào cả. Nàng lại nói: "Em là người trên cung tiên. Trời thấy anh là người tử tế mà chịu khổ chịu sở đã nhiều rồi nên cho em xuống giúp anh". Nói rồi nàng hóa phép biến túp lều bên bờ sông thành một dinh cơ rất đẹp: nhà ngói, tường hoa, hành lang, sân gạch, trong nhà đồ dùng thức đựng đầy đủ, kẻ hầu người hạ từng đoàn.

Địa vừa kinh lạ vừa vui sướng. Nàng tiên lại hóa phép làm ra cỗ bàn linh đình để cho anh chàng làm giỗ cúng cha. Sáng hôm sau, nàng tiên bảo Địa hãy mặc đồ gấm vóc, ngồi kiệu đến mời Thiên sang nhà mình ăn giỗ. Lần này Địa được Thiên tiếp đãi có phần tử tế. Nhưng khi nghe nói mời đến nhà ăn giỗ, hắn bĩu môi bảo Địa:

- Chú muốn ta đến chơi thì hãy trải chiếu hoa từ đây đến nhà, ta sẽ đến.

Địa về kể lại chuyện cho vợ nghe. Nàng tiên lại hóa phép thành chiếu hoa trải một đoạn đường dài từ nhà mình đến dinh Thiên ở. Thiên không ngờ trong thời gian vừa qua Địa cũng trở nên giàu có, mới đến xem cho biết sự tình. Đến nơi, hắn rất lấy làm lạ khi thấy nhà cửa và mọi thứ đồ đạc của Địa ít có nhà nào bì kịp. Khi ăn giỗ, vợ Địa thân hành ra mời rượu. Thấy nàng đẹp quá, Thiên đâm ra ganh tỵ với hạnh phúc của Địa. Rượu say, hắn nói:

- Chú đổi vợ chú cùng cơ nghiệp này cho tôi thì tôi nhường chức quan cùng dinh cơ của tôi cho chú.

Không bao giờ Địa lại muốn như thế, nhưng nàng tiên bảo nhỏ xui Địa bằng lòng. Hai bên cùng làm tờ giao ước. Thế rồi sau đó Địa lên võng về dinh, còn Thiên say rượu nằm ngủ một giấc ly bì. Nhưng đến sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, hắn ngơ ngác thấy mình nằm ở một túp lều bên sông. Người vợ đẹp cùng cả dinh cơ của hắn ngày hôm qua đã biến đâu mất cả. Từ đó hắn làm nghề chống đò thay cho Địa. Còn Địa hóa ra thông minh khôn ngoan, làm quan trong triều đình.

Từ đó trong dân gian có câu: “Của thiên trả địa”.

Trong ca dao tục ngữ Việt Nam có nhiều câu phê phán kẻ vong ơn bội nghĩa: “Ăn mật trả gừng”; “Ăn cháo, đá bát”; “Khỏi vòng cong đuôi”; “Được chim bẻ ná, được cá quên nơm”; “Công anh bắt tép nuôi cò. Cò ăn, cò lớn, cò dò lên cây”; “Trắng đen thật giả cuộc đời. Ăn sâu trong quả tim người đỏ đen”. Những người vong ơn bội nghĩa rồi sẽ phải trả giá, bởi vì “Trời có mắt”. Những kẻ lừa lọc, tham ô, phi pháp, kiếm tiền bằng mọi giá mà giàu có, rồi cũng đến lúc “Của thiên trả địa” đó là lẽ công bằng của cuộc đời.