Văn mẫu lớp 7 biểu cảm về người thân

Bài văn biểu cảm về người thân là một trong những đề bài rất hay gặp trong chương trình ngữ văn. Trường Edison xin gửi tới bài văn gợi ý của đề bài biểu cảm về người thân – bài tập văn lớp 7. Hy vọng rằng qua việc tham khảo bài mẫu, các em có thể tạo ra bài văn hay của riêng mình.

I. Hướng dẫn soạn bài:

Trước tiên, các em phải xác định đối tượng để viết. Người thân trong gia đình có thể là ông, bà, bố mẹ hoặc anh chị em. Em nên chọn những người em yêu quý nhất, có nhiều kỷ niệm với em.

Phương thức biểu đạt chính của bài văn là biểu cảm, có thể kết hợp với miêu tả và tự sự để bài văn thêm phần sinh động, hấp dẫn.

Văn mẫu lớp 7 biểu cảm về người thân

“Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi. Và mẹ em chỉ có một trên đời…”

Trên đời này không có gì trân quý, ấm áp, thiêng liêng bằng tình mẹ. Thật may mắn cho tôi khi có mẹ ở bên, yêu thương và chăm sóc. Mẹ là người tuyệt vời nhất thế gian, cũng là người mà tôi yêu và quan trọng nhất với tôi trong cuộc đời.

Năm nay tôi lên lớp 7, cũng là lúc mẹ tròn tuổi 40. Năm tháng qua đi nhanh quá, mới ngày nào tôi còn chập chững, mới ngày nào mẹ còn là một cô gái trẻ xinh đẹp. Vậy mà giờ đây, mẹ đã đi gần nửa cuộc đời, nỗi lo toan cuộc sống đã khiến mẹ già đi nhiều. Làn da mẹ sạm đi vì nắng, khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện nhiều vết nám, khóe mắt có nhiều vết chân chim. Ngắm nhìn những bức hình thời trẻ của mẹ, làn da trắng xinh, đôi mắt đen nhánh to tròn, ánh lên sức xuân hồng của người thiếu nữ, tôi mới biết thời gian và nỗi vất vả đáng sợ thế nào. Dáng mẹ nhỏ nhắn nhưng lại gánh trọn trên vai những bộn bề cuộc sống, lo cho chồng, cho con, vun vén gia đình.

Tóc mẹ dài chạm eo, đen nhánh và mềm mượt. Tôi chẳng bao giờ thấy mẹ xõa tóc điệu đà, cũng không uốn, nhuộm như người khác. Mẹ luôn búi gọn sau gáy để tiện làm việc. Mẹ bảo mẹ muốn giữ mái tóc truyền thống, tự nhiên và đơn giản nhất. Mái tóc tự nhiên như các bà, các cô thời xưa cũng đẹp không thua kém kiểu mốt hiện đại bây giờ. Tôi thấy yêu những nét đẹp mộc mạc, đơn thuần từ ấy.

Tôi yêu nhất là nụ cười của mẹ, dịu dàng và bao dung. Mẹ trông xinh đẹp nhất mỗi khi cười tươi. Nhưng vì cuộc sống nhiều vất vả, mẹ tôi ít khi được thoải mái vui cười. Khi mẹ vui nhất có lẽ là khi thấy tôi ăn ngon, ngủ ngon, học hành giỏi giang, nghe lời mẹ dạy. Mẹ bảo mẹ không cần giàu sang vật chất, không cần quần là áo lượt, mẹ chỉ mong con mẹ được đủ đầy, chăm lo học hành, trở thành người có ích cho xã hội. Đối với con, mẹ là nguồn sống, là chỗ dựa niềm tin. Còn đối với mẹ, con chính là cả thế giới.

Mẹ là người luôn giản dị và khiêm nhường. Mỗi năm, mẹ chỉ mua quần áo mới vào những dịp đặc biệt như Tết, hay khi vào đông, vào hè. Áo quần mẹ mua cũng là đồ bình dân, không phải đồ sang, đồ hiệu. Mẹ tiết kiệm từng li từng tí với bản thân nhưng chưa bao giờ để tôi phải thiếu thốn một thứ gì. Tất cả quần áo, sách vở, đồ ăn thức uống của tôi mẹ luôn chăm lo đầy đủ, chọn những món đồ tốt nhất có thể.

Tôi còn nhớ như in ngày mẹ dẫn tôi đi nhập học Trung học cơ sở. Trong cái sự nhộn nhịp cờ hoa, áo quần tươm tất sang trọng của nhiều người khác, mẹ tôi vẫn bộ đồ giản dị thường ngày. Mẹ sợ tôi buồn và chạnh lòng vì mẹ không ăn diện nhưng tôi không thấy thế. Tôi chỉ thấy thương mẹ nhiều hơn. Mẹ của con có thể không sang trọng, không đẹp bằng người ta nhưng với con, mẹ là người tuyệt vời nhất. Tình yêu của mẹ dành cho con làm con thấy quý trọng và hãnh diện hơn tất thảy những thứ xa hoa nào khác.

Mẹ tôi có tính cách dịu hiền bởi lẽ vậy nên tôi rất ít bị mẹ mắng. Mẹ dạy tôi theo một cách riêng của mẹ, dịu dàng mà sâu sắc. Trong gia đình tôi, rất ít khi có tiếng cãi vã vì mẹ tôi chính là người giữ lửa, giữ bình yên hạnh phúc cho gia đình. Nhiều lúc, tôi quan sát mẹ và thầm nghĩ mẹ tài tình thật đấy. Mẹ như một nhạc trưởng vậy, có thể điều chỉnh được mọi câu chuyện trong gia đình, hạ hỏa khi bố nóng nảy hay động viên khi con lo lắng, bất an. Bởi vậy, ở bên mẹ tôi cảm thấy thật bình yên và hạnh phúc.

Có nhiều lần tôi mắc lỗi, mẹ không dùng đòn roi, không quát mắng nặng lời mà kiên nhẫn hỏi tôi lý do vì sao tôi làm như thế. Mẹ giảng giải cho tôi hiểu thế nào là đúng, là sai. Không roi vọt, không quát tháo, chỉ nhẹ nhàng thế thôi nhưng tôi không bao giờ dám tái phạm nữa. Và không biết từ khi nào mà mẹ đã trở thành hình tượng mà tôi mong muốn trở thành trong tương lai.

Mẹ là một phần của cuộc sống của tôi. Có những ngày mẹ đi vắng, chỉ có hai bố con ở nhà, tôi lại cảm thấy thật khó khăn và buồn bã. Bữa cơm hàng ngày không có tiếng mẹ ân cần hỏi han, những đêm học bài khuya không thấy bóng mẹ ngồi đợi. Góc nhà, khoảng sân vẫn thế, bên hiên nhà những chú chim vẫn hát ca vui vẻ nhưng sao bố con tôi thấy thật buồn và trống vắng. Tôi thấy may mắn và biết ơn khi có mẹ, thấy thương hơn cho những ai không được cảm nhận tình thương của mẹ.

Giờ đây, khi còn ngồi trên ghế nhà trường, điều tôi có thể làm để báo đáp công ơn trời biển của mẹ chính là quyết tâm học hành. Tôi tự hứa với lòng rằng phải học tập, rèn luyện thật tốt để bản thân nên người, góp một phần nhỏ bé cho xã hội, đem lại niềm vui cho mẹ, trở thành niềm tự hào của gia đình mình.

Tình mẫu tử là tình cảm vô cùng thiêng liêng, cao quý, không gì có thể sánh bằng. Tình cảm diệu kỳ ấy đã nuôi dưỡng biết bao con người trưởng thành. Sự hy sinh mà mẹ đã dành cho tôi không ngôn từ nào có thể diễn tả trọn vẹn. Tôi thầm biết ơn vì đã có mẹ ở trên đời, có thể ngày ngày ở bên và yêu thương mẹ.