Tinh thần thể thao bất diệtTinh thần thể thao – ở đây có thể nêu rõ là tinh thần đồng đội cùng tinh thần chiến đấu, cạnh tranh mạnh mẽ giữa hai đội bóng cùng thi đấu trên sân. Ở những bộ môn thể thao mang tính đối kháng cao như bóng đá, sự đoàn kết, phối hợp nhuần nhuyễn của mỗi đội chính là một trong những yếu tố mang lại chiến thắng. Show 11 người cùng thi đấu trên sân, mỗi người sẽ có một thế mạnh, kỹ năng và điểm yếu riêng. Cho dù bạn có là một chân sút xuất sắc đến nhường nào, bạn vẫn cần đồng đội để chiến thắng. Chỉ khi mọi thứ được kết hợp nhuần nhuyễn với nhau, điểm mạnh của mỗi người sẽ được thể hiện, điểm yếu cũng sẽ được khoả lấp, chiến thắng mới có thể về với đội của bạn.
Chơi bóng đá, bạn còn được rèn luyện tinh thần chiến đấu đến những giờ phút cuối cùng. 90 phút trên sân là 90 phút bạn phải cố gắng, nỗ lực hết mình dù thế trận đang nghiêng về đội nào. Bởi vì trong bóng đá, yếu tố bất ngờ là thứ không thể lường trước được. Thử diễn cảnh những trận thi đấu bóng đá của người ViệtMỗi câu lạc bộ hoặc mỗi đội thi đấu đều mang trong mình một mô thức tinh thần với các thành phần cấu thành bao gồm: linh vật như một thứ totem, màu áo thương hiệu, chiến thuật chủ đạo được vạch ra từ sự thống nhất của huấn luyện viên và ban lãnh đạo, các siêu sao, đội ngũ cổ động viên cuồng nhiệt, đội ngũ báo chí bình luận, các đơn vị quảng cáo đông đảo… Trước mỗi trận đấu theo các giải đấu lớn, đội ngũ cổ động viên cuồng nhiệt kết hợp với đội ngũ báo chí bình luận và các đơn vị quảng cáo tạo thành chuỗi dư luận xôn xao. Tin tức giăng đầy các mặt báo với lối chụp ảnh poster phổ biến trong các phim siêu anh hùng. Hình ảnh của đội nhà luôn được nhấn mạnh bằng cách tăng sáng, đặt tương phản với ảnh của đối thủ với đường nét mờ nhạt. Nghiễm nhiên, từ bình luận viên đến cổ động viên sẽ nhắc lại “lịch sử giao đấu” giữa hai đội, với tinh thần “ôn cố tri tân”. Một bức ảnh cho thấy sự tương phản như một phương thức trong tuyên truyền cổ động điển hình.Tất cả những động thái ấy có phần giống với chính sách tuyên truyền trong thời chiến, khi đối phương luôn bị đặt ở vai “phản diện”, và những người tham chiến luôn được coi là người hùng của cộng đồng. Chúng ta dễ dàng thấy một bầu không khí na ná nhau giữa những giải đấu và những cuộc chiến chống lại quân xâm lược. Đó là lúc người ta nói nhiều đến “màu cờ sắc áo”, đến tinh thần yêu nước, đến vận nước, đến niềm tự hào dân tộc. Và rồi, những người hùng bước ra giữa sân vận động như lòng chảo, gợi nhớ đến đấu trường La Mã cổ đại, như bước vào một trận chiến. Tiếng còi của trọng tài tuýt lên bắt đầu trận đấu chính là tiếng kèn xung trận. Các cầu thủ tràn lên, tranh cướp nhau quả bóng bằng mọi giá: kỹ thuật, mưu trí, sức mạnh, tốc độ, thủ đoạn… Họ cũng không ngại chơi xấu đối phương (điều mà họ tin rằng đó là mưu trí), và nếu không may có thể bị đối phương chơi xấu (với họ đó là sự hi sinh). Hãy để ý đến cách người ham mê bóng đá đặt tên cho lưới nhà: khung thành. Nếu bóng lọt lưới nhà tức xâm phạm vào khung thành thì đội nhà nhận một bàn thua. Mọi kỹ thuật điêu luyện tranh cướp bóng chỉ nhằm mục đích tấn công khung thành. Tương tự ở chiến trường, sự tranh đoạt tang thương giữa hai phe nơi sa trường không quan trọng bằng chiếm được khu thành chủ chốt của đối phương. Và rồi tiếng hò reo thắng trận vang lên sau mỗi cú sút thành công, lao nhao – ồn ã – phấn chấn – khích lệ nhau tiến công. Đội ngũ bình luận viên, đội ngũ cổ động viên chỉ là quân cờ của thế cục mà các người anh hùng (hoặc bàn tay ngầm nào đó, Chúa hoặc các ông trùm cá độ) đã sắp đặt. Họ lảm nhảm về những cú sút thành công nhiều tới mức bỏ qua lỗi chơi xấu vô đạo đức. Và nếu chẳng may thua trận, đặc biệt là thua nhục nhã, họ sẽ tìm một cái cớ để đổ lỗi, mà có lẽ trọng tài bao giờ cũng là nạn nhân. Ô kìa, lại giống lịch sử về các cuộc chiến tranh, chính sử nằm trong tay bên thắng cuộc. Người Việt Nam có yêu bóng đá không?16:01 30/03/2017
Ảnh: Đội bóng Triều Tiên hạ gục Italy và dẫn trước Bồ Đào Nha năm 1966VOV.VN - Tại kỳ World Cup 1966 ở Anh, đội bóng đá của Triều Tiên đã hạ gục đội Italy với tỷ số 1-0 và dẫn trước Bồ Đào Nha tới 3 bàn chỉ trong nửa tiếng. Ngoài ra còn có yếu tố may mắn trong việc tạo bất ngờ cho bóng đá. Nhiều khi bóng chỉ cần đi lệch sang trái thêm chút xíu là vào gôn, tạo ra bàn thắng. Hoặc chỉ cần thủ môn nhanh nhạy thêm chút xíu là cản được bóng, tránh được bàn thua. Tức là một chút may rủi cũng có thể quyết định cục diện thắng thua hoặc hòa của trận đấu. Một yếu tố khác đóng góp vào sự khó dự đoán của bóng đá là trọng tài. Có những tình huống mà trọng tài khó xác định đúng hay sai, có đáng bị phạt penalty hay không. Và có những lúc trọng tài xử không đúng (do không quan sát chính xác, do có cầu thủ dùng tiểu xảo qua mặt được họ, hoặc do tác động tiêu cực nào đó từ bên ngoài...). Nghe như vậy thì bóng đá dường như bớt độ chính xác và công bằng. Tuy nhiên, điều này lại phản ánh đúng thực tiễn cuộc sống khắc nghiệt vốn luôn tiềm ẩn rủi ro. Đội bóng bản lĩnh sẽ phải lường trước điều đó và tìm cách thích ứng. Các yếu tố kể trên góp phần làm cho bóng đá nhiều khi không có tính bắc cầu và hoàn toàn bất ngờ với những người cá độ. 4. Tính nghệ thuật Yếu tố hồi hộp có thể giảm đi nhiều khi ta xem lại một trận cầu chất lượng mà ta đã biết kết quả. Nhưng tính nghệ thuật của nó thì vẫn còn đó, vẫn đủ làm ngây ngất người xem. Cầu thủ bóng đá không chơi bóng bằng tay (ngoại trừ thủ môn). Dùng chân để điều khiển bóng sẽ khó hơn là dùng tay. Nhưng đó là cơ hội để các cầu thủ “làm xiếc” đầy tài tình với trái bóng. Trong siêu phẩm “Bàn thắng Thế kỷ”, cầu thủ huyền thoại Maradona (đội Argentina) đã một mình xoay sở trong không gian hẹp (do bị vây kín), dẫn bóng lắt léo và tốc độ qua 4 cầu thủ đối phương (trong đó một người cố chặn Maradona 2 lần) rồi lừa nốt qua thủ môn để đưa bóng vào lưới của đội Anh tại kỳ World Cup 1986. Trong nhiều khoảnh khắc đặc biệt, các “nghệ sĩ sân cỏ” còn cống hiến cho khán giả những đường sút bóng đẹp mắt, trong đó bóng bay theo đường thẳng như kẻ chỉ vào góc hiểm khung thành hoặc theo quỹ đạo cong vô hiệu hóa hoàn toàn hàng rào cầu thủ của đối phương. 5. Mức độ giải trí cao Bản thân việc đưa bóng vào khung thành đã rất thú vị hấp dẫn, gây hứng khởi cho người xem. Cảnh trái bóng rê đi rê lại, bật qua bật lại trước cầu môn gây kích thích cực mạnh. Trong suốt trận đấu, khán giả sẽ thường xuyên ở trong trạng thái hưng phấn. Nhìn rộng ra, sân vận động bóng đá cỡ lớn với những tiếng hò reo cổ vũ chẳng khác nào đấu trường La Mã cổ đại, nơi các võ sĩ giác đấu phải chiến đấu quyết liệt với nhau, thường là đến hơi thở cuối cùng. Tất nhiên trong đấu trường bóng đá ngày nay, không ai phải chết về mặt sinh học một cách nghiệt ngã như thời kỳ chiếm hữu nô lệ cả. Không những vậy, hoạt động thi đấu bóng đá mang tính bề nổi và rất dễ xem (do không gian thi đấu rộng), cả tại sân vận động và qua truyền hình. Đây là sự khác biệt lớn với các môn thể thao khác, nhất là cờ vua – bộ môn đòi hỏi sự yên tĩnh. Các đấu trường cờ vua không quá lớn, khán giả không thể bu kín quanh bàn cờ nhỏ xíu của 2 kỳ thủ mà phải nhìn lên bàn cờ lớn cập nhật các nước đi, hoặc xem màn hình trực tiếp tại đó. Khi thấy những nước cờ hay, người hâm mộ cũng chỉ khẽ xuýt xoa mà thôi, không thể gào to đầy phấn khích như khi xem bóng đá. Cùng một tác giả: >> Nghề báo chẳng khác nào nghề đánh cá >> Xin đừng ghẻ lạnh từ Hán Việt >> Giải mã Thượng đỉnh Mỹ-Triều Tiên lịch sử Về mặt thời gian thi đấu, trận bóng đá thường gói gọn trong 90 phút (không quá dài để gây chán nản và giảm chú ý ở khán giả), trong khi ván cờ vua tiêu chuẩn có thể kéo dài vài tiếng và một kỳ thủ có thể dành hàng chục phút chỉ cho một nước đi. Trên phương diện này, bóng đá rõ ràng có tác dụng xả stress và mang mọi người xích lại gần nhau, là liều thuốc giúp họ tạm quên những bộn bề lo toan và phiền muộn trong cuộc sống hằng ngày. Tôi còn nhớ, có những người hay so sánh sự đón chào có phần lặng lẽ dành cho các học sinh Việt Nam đoạt giải trong các cuộc thi khoa học quốc tế với sự đón chào rầm rộ cùng nhiều phần thưởng lớn về tiền bạc dành cho các tuyển thủ bóng đá của chúng ta đoạt huy chương từ nước ngoài về. Họ thắc mắc rằng các em học sinh có phần thiệt thòi so với các cầu thủ, dù cả hai nhóm đều mang vinh quang về cho đất nước ta. Nhưng bóng đá không chỉ là vinh quang cho Tổ quốc, nó còn là giải trí nữa. Và sự giải trí này là dễ cảm nhận, như đã phân tích ở trên. Bóng đá rất bình dân, nó dành cho quảng đại quần chúng cùng thưởng thức, đồng thời liên kết họ với nhau. Đó chính là vai trò và ý nghĩa xã hội to lớn của bóng đá. 6. Đơn giản Sức sống của bóng đá còn nằm ở các quy tắc khá đơn giản của môn thể thao này. Đại khái có hai phe nỗ lực giành và đưa bóng vào gôn của nhau. Bên nào chỉ gần ghi nhiều hơn bên kia một bàn thắng là sẽ thắng chung cuộc. Tất nhiên còn có những điều tỉ mỉ khác nữa nhưng người nào chưa biết gì về bóng đá chỉ cần xem đấu bóng một lát là có thể nắm được phần cơ bản nhất của luật chơi và khi đó họ có thể tận hưởng cuộc đấu bóng đầy kịch tính và cùng hò reo cổ vũ cho đôi bên. Tôi đã chứng kiến những người không hiểu rõ việt vị là gì, “bật tường” và “chọc khe” ra sao nhưng khi có dịp ngồi xem bóng đá thì cũng tự nhiên bị lôi cuốn vào trận đấu, và reo lên như bị thôi miên “Ơ, vào vào...” hoặc nói giọng đầy tiếc rẻ “Úi xừ, tí nữa thì vào”. Bóng đá cũng không cầu kỳ về dụng cụ để chơi. Chỉ một trái bóng, mấy viên gạch làm cọc là có thể tạm đá bóng, trên sân đất, trên bãi bồi, thậm chí trên đường phố. Nó cũng không tốn kém như chơi các môn golf, bowling, bắn súng hay bắn cung. Tất nhiên, chơi bóng đá chuyên nghiệp thì mức độ yêu cầu sẽ cao hơn. Về mặt vóc dáng cầu thủ, bóng đá cũng không quá kén chọn. Với chiều cao khiêm tốn, các danh thủ Maradona và Messi có lẽ sẽ khó thi đấu chuyên nghiệp cho các bộ môn như bóng chuyền, bóng rổ hay bóng bầu dục. Nhưng với bóng đá, họ vẫn có thể tỏa sáng./. |