Quán cơm nhỏ review

[Đam mỹ - Hiện đại] Quán cơm nhỏ - Tu Thất


List truyện đam mỹ hiện đại hoàn + Ebook

List truyện đam mỹ cổ đại hoàn + Ebook

Quán cơm nhỏ review
 
Quán cơm nhỏ review
 Trang 1/11
 [ 31 bài ] 

Chuyển đến trang  1, 2, 3, 4, 5 ... 11 Trang sau

In kết quả Đề tài trước | Bài chưa đọc đầu tiên | Đề tài tiếp theo 

Quán cơm nhỏ - Tu Thất

 

Quán cơm nhỏ review
 02.07.2015, 14:53

Quán cơm nhỏ review

●‿●NeNe lười lắm●‿●

Quán cơm nhỏ review

 

Ngày tham gia: 13.01.2015, 21:04
Tuổi: 27

Quán cơm nhỏ review

Bài viết: 1928
Được thanks: 4033 lần
Điểm: 12.12

Quán cơm nhỏ review
 [Đam mỹ - Hiện đại] Quán cơm nhỏ - Tu Thất - Điểm: 8

Quán Cơm Nhỏ

Tác giả: Tu Thất

Phát hành: Owlbooks

Nhà xuất bản: NXB Văn Học

Số trang: 504

Ngày xuất bản: 07/2014

Giá bìa: 127.000 đ

Quán Cơm Nhỏ

Giáo sư đã chạy theo mốt, sống lại rồi!

Chỉ có điều lại trở thành anh thất học…

Anh thất học này tha theo một “cục nợ” đáng yêu muốn chết!

Vì vậy, giáo sư vô cùng hạnh phúc, trái tim đau yếu cũng được phục hồi.

Nhưng có kẻ lại dám tìm tới tận cửa gây chuyện!

Dẫu là cha ruột của cục cưng đi chăng nữa, dám cướp con ta, ta giết!

Giết không được, thì phải làm sao nhỉ?

À, bẻ cong hắn!

Hành trình bẻ cong một nam thẳng của một thẳng nam khác, quả là rực rỡ sắc màu và hương thơm hấp dẫn của… ẩm thực!

“Muốn có con, cũng muốn cả thân tình…”

“Bẻ cong anh ta!”

“Anh nếu là thẳng, tôi sẽ bẻ cong anh. Nếu anh cong sẵn rồi, vậy tốt, tôi càng bớt việc.”

“Vợ, nếu vợ dám ngoại tình, anh sẽ lập tức cho vợ làm quỷ hồn nhà họ Tần luôn.”

-o0o-

Mục Lục

Giới thiệu
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Ngoại truyện 1
Ngoại truyện 2
Ngoại truyện 3
Ngoại truyện 4
Ngoại truyện 5

Đã sửa bởi La Na lúc 02.07.2015, 18:22.

Tìm kiếm với từ khoá:

Quán cơm nhỏ review

            

Quán cơm nhỏ review

10 thành viên đã gởi lời cảm ơn La Na về bài viết trên: Black Berry, Dương_Dương_1412, Hoadienvy, Long_shuri, Mèo Mạnh Mẽ, PhaiKo9x, amexpieg, beheoteen1991, thit kho tau, yang nhi

Quán cơm nhỏ review
Quán cơm nhỏ review
 02.07.2015, 14:55

Quán cơm nhỏ review

La Na

●‿●NeNe lười lắm●‿●

Quán cơm nhỏ review

 

Ngày tham gia: 13.01.2015, 21:04
Tuổi: 27

Quán cơm nhỏ review

Bài viết: 1928
Được thanks: 4033 lần
Điểm: 12.12

Quán cơm nhỏ review
 Re: [Hiện đại] Quán Cơm Nhỏ - Tu Thất - Điểm: 11

Đang tải Player đọc truyện...

Tốc độ đọc truyện: 0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)


Chương 1

... khi lần đầu tiên tiếng "ba ba" từ điện thoại truyền đến bên tai, anh đã không thể thờ ơ với chủ nhân của giọng nói non mềm ấy…

~*~

Lồm cồm bò dậy, quan sát cảnh vật xung quanh, ngó ngó vào gương, lại nhìn nhìn lên lịch, Tần Ly rốt cuộc xác định, anh vừa chạy theo mốt - sống lại rồi.

Gian phòng rất đơn sơ, tầm khoảng ba mươi mét vuông. Một giường đôi, một tủ quần áo, một cái bàn ăn dạng gấp, một cái ghế. Chẳng còn gì nữa, thế nhưng ngần ấy thứ cũng đã xếp đầy không gian nho nhỏ này.

Nhặt mấy viên thuốc trợ tim rơi lả tả trên sàn, đây là nguyên nhân cố chủ ngủm ha! Sờ sờ ngực, nhịp tim rất ổn định, thật tốt.

Ký ức của thân thể này vẫn còn, Trình Lâm, hai mươi sáu tuổi, tốt nghiệp cấp ba, làm công cho một quán cơm nhỏ, có một con trai bốn tuổi. Hai cha con đều ở tình trạng độc thân, sống bữa nay lo bữa mai.

Tần Ly 囧.

Tần Ly, nam, ba mươi hai tuổi, giáo sư trẻ nhất học viện, chuyên ngành văn học cổ điển, có nhà có xe, cha mẹ mất trong một tai nạn máy bay hai năm trước, hôm nay trên đường tảo mộ gặp tai nạn ô tô liên hoàn, sau đó, đến đây.

Thân là phần tử trí thức cao cấp, Tần Ly luôn tin thuyết vô thần vật, thế nhưng hiện tại đến lượt bản thân va phải chuyện này cho nên khẩn cấp củng cố chính sách ký lai chi tác an chi[1]. Ừm, thật ra thì duy tâm cũng có cái hay.

[1. Việc gì phải đến sẽ đến, cũng có thể hiểu là tùy cơ ứng biến.]

Lật sổ tiết kiệm, thấy bốn con số trên đó, Tần Ly lắc đầu, tính xem liệu khả năng về thành phố S lấy được di sản là bao nhiêu phần trăm. Họ Tần ba đời đơn truyền, thân thích rất ít. Bên họ ngoại cũng chỉ có một cậu, lại đã di dân mấy năm. Tần Ly vẫn độc thân, không hút thuốc, không rượu chè, không chơi bời, thu nhập cũng khá nhưng tiền gửi ngân hàng không có bao nhiêu, nhìn phòng sách thì biết nguyên nhân. Mình cứ thế mà treo, sách lưu trữ trong nhà khẳng định bị lão Mã nhét vào thư viện khoa hết rồi. Về phần sáu con số tiền lương trong thẻ, chắc không thể chờ mong gì. Khả năng duy nhất có thể trông đợi là cái thẻ mua sắm trên mạng hồi trước lấy chứng minh thư của mẹ làm. Tài khoản mạng của thẻ này còn khoảng năm, sáu vạn, có cơ hội phải lấy về mới được.

"Tinh tinh tang..."

Đang chìm trong suy tính, một hồi chuông lanh lảnh vang lên, dọa Tần Ly giật nảy mình. Đào trong túi ra một cái điện thoại di động. Nokia đen trắng, thuộc hàng đồ cổ khó tìm. Nhấn nghe.

"Ba ba, mấy giờ mới tới đón con?" m thanh mềm mềm non nớt, thoáng cái đã trói được trái tim anh già ba mươi hai tuổi Tần Ly.

"Ba ba", đây là xưng hô tốt đẹp biết bao! Tần Ly cảm thấy mình đang bay lên. Ha, chả trách lần đầu nghe con gọi ba ba, lão Mã nhất định lôi mình ra để bắn pháo hoa chúc mừng cho bằng được. Cảm giác này, thật không phải tuyệt vời ở mức bình thường!

"Ba đến ngay, ngoan, vào phòng cô giáo chờ ba ba!" Tần Ly mềm giọng, cấp tốc tiếp nhận nghề nghiệp mới tinh này!

~*~

Nhà trẻ cách đó không xa lắm, vừa bước qua cổng đã thấy đứa con trên danh nghĩa nọ, bạn nhỏ đáng yêu tên thật Trình Thiên Tường, nhũ danh Tiểu Mãn. Đứa bé ngoan ngoãn ngồi xổm bên bồn hoa, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng be bé hơi chu ra, nhìn thấy Tần Ly liền thoắt cái nhảy dựng lên.

Tạm biệt cô giáo, một tay nhấc con trai lên vai, một tay xách túi sách của con, Tần Ly xoải chân bước từng bước hăng hái.

"Ba ba, hôm nay ba ba đến thật là muộn!" Nhóc con làm nũng hờn dỗi.

"Xin lỗi con, sau này sẽ không thế nữa. Cục cưng, nhớ ba ba không nào?" Tần Ly ôm con yêu mềm nhũn vào lòng, nháy mắt hạnh phúc tột cùng, ngay cả tình cảnh thê thảm hiện tại cũng không thèm lo tới, bắt đầu thích ứng triệt để với thân phận "ba ba" hoàn toàn mới này.

"Nhớ ạ." Nhóc con chớp chớp mắt, hôn thật kêu lên má Tần Ly, "Nếu ba ba đưa con đi ăn KFC sẽ càng nhớ!"

"Được, ăn KFC!" Tần Ly vung tay, kẹp con vào nách chạy thẳng về phía nhà hàng KFC cạnh đó.Nhóc con hưng phấn không ngớt, banh cổ họng thét vang sung sướng, bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo Tần Ly.

Cho đến lúc ngồi vào đó, gương mặt nhỏ nhắn của bé vẫn còn đỏ ửng, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm cái đùi gà vàng rực trong tranh.

"Cục cưng, muốn ăn cái gì thì đi gọi nào!" Tần Ly ngắm đứa con tặng kèm mới nhận, đúng là càng nhìn càng yêu, càng xem càng thích.

"Ba ba, con không phải là trẻ con nữa, không được gọi cục cưng, con có tên đó." Nhóc con đứng thẳng tắp, ngước khuôn mặt nho nhỏ, nghiêm túc tranh luận về quyền sử dụng cho cái tên của mình.

"Phì!" Tần Ly nhịn không nổi liền bại trận, vươn tay nắn bóp má con một trận, "Được được được, bạn Trình Tiểu Mãn, bây giờ đi gọi đồ ăn được chưa?" Trình Tiểu Mãn gật đầu, lon ton chạy đi xếp hàng gọi đồ.

Tần Ly chọn chỗ ngồi ngay đối diện quầy, những người bên cạnh đang dùng bữa đều dừng lại nhìn bạn nhỏ nghiêm trang xếp hàng như người lớn, mấy người đứng phía trước đều tự động tách ra nhường chỗ.

"Chú ơi, cháu muốn một hamburger gà ạ!" Trình Tiểu Mãn kiễng chân, nỗ lực khiến mình cao thêm một chút.

Mọi người đều biết cái quầy phục vụ của KFC rồi đấy, không cao lắm, nhưng đối với một nhóc bốn tuổi mà nói, đó là một độ cao không thể vượt qua, phục vụ bên trong chỉ thấy hai bàn tay béo múp bám ở trên mép quầy thôi.

"Một hamburger, bạn nhỏ, còn lấy gì nữa nào?" Người phục vụ hơi vươn người, thấy tình cảnh thượng đế nhỏ gần như treo lên quầy cũng nhịn không được, cười ra tiếng.

Trình Tiểu Mãn lắc đầu, "Thôi ạ, một hamburger là đủ rồi ạ."

Tần Ly nghe thấy vậy, lập tức không thể đè nén chua xót trong lòng. Trình Lâm trước đây vốn không có nhiều tiền để đưa con ra ngoài ăn, cho dù thỉnh thoảng có đưa đi KFC cũng chỉ gọi một cái đùi gà hay một cái humburger gì đó. Con nhà nghèo sớm biết lo việc nhà, hiển nhiên đứa nhỏ bốn tuổi này so với bạn đồng lứa thì hiểu chuyện hơn nhiều lắm.

Tần Ly bước lên, ôm ngang người con trai, gọi thêm hai cái cánh gà cay, một phần gà rán truyền thống, một phần gà quay tiêu, một phần khoai tây chiên lớn, một phần khoai tây chiên nghiền, một cây kem cone.

"Ba ba, mua nhiều thế, ăn không hết thì làm sao?" Trình Tiểu Mãn mút khoai tây nghiền, ghé sát tai Tần Ly thì thào.

"Không sao, ăn không hết thì ném đi." Tần Ly bóp mũi nhỏ của con, gói mấy thứ còn lại trên bàn về.

Trình Tiểu Mãn vừa liếm kem vừa nhẩn nha bước, thỉnh thoảng dừng lại quay đầu nhìn xem ba có đuổi kịp mình không. Tần Ly một tay xách cặp con, một tay ôm đống đồ KFC mang về, chầm chậm đi đằng sau, chăm chú nhìn vật thể bé bỏng phía trước, thở dài, bắt đầu dự tính cho ngày sau.

Lúc đi ngang qua quán net, Tần Ly tranh thủ vào xem một chút, thấy trên trang chủ của trường học đã báo tang, trên diễn đàn của trường có rất nhiều bài hồi tưởng của sinh viên. Chỉ là, tất cả những thứ này đều thuộc về Tần Ly đã chết kia, cùng với một "Trình Lâm" còn sống này, không có một chút quan hệ.

Tần Ly tuy là giáo sư trẻ nhất học viện song với công việc này của anh cũng không quá nhiệt tình hay yêu thích đặc biệt. Nhưng không thể không nói, giáo sư đại học là một công việc tương đối nhẹ nhàng, thu nhập lại không thấp. Hiện tại, Tần Ly chân chân chính chính gặp khó khăn rồi đây. Thân thể này chỉ có bằng tốt nghiệp trung học, lại đèo bòng một đứa con rơi, muốn đổi việc cũng không dễ dàng, xem ra đời này phải chia tay với công việc dạy học quen thuộc.

Cho nên, vấn đề khó khăn tới rồi đây.

Hiện tại Trình Lâm làm chân chạy việc vặt trong một quán cơm nhỏ, là cái loại công việc chỗ nào cần chỗ ấy kêu tới. Mà Tần Ly, lại là một người từ nhỏ đến lớn chưa từng làm việc nặng.

"Ba ba, tới tắm cho con." Trình Tiểu Mãn cởi sạch trơn, trên cổ quàng chiếc khăn lông, đứng ở cửa phòng tắm vung tay béo vẫy vẫy.

Tần Ly ngẩn người, mày đang nhăn nhíu cũng giãn ra. Đúng, vấn đề lớn nhất, chính là "cục nợ" đáng yêu muốn chết này.

Bạn nhỏ Trình Tiểu Mãn ngồi ngoan ngoãn trong bồn tắm, tay cầm một con vịt cao su nhỏ, ngẩng cằm béo cho ba kì cái cổ, kết quả bị kì ngứa, vừa cười hị hị vừa giãy giụa vung vẩy.

Tần Ly một tay giữ vật nhỏ cứ vặn xoắn như cái bánh quẩy đang nhích tới nhích lui, lưu loát kì cọ như rửa củ cải. Ôm cục cưng đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho dỗ ngủ, bản thân anh cũng nằm xuống.

Làm cha của một đứa trẻ bốn tuổi vốn không phải là chuyện anh muốn. Nhưng Tần Ly biết, lần đầu tiên tiếng "ba ba" từ điện thoại truyền đến bên tai, anh đã không thể thờ ơ với chủ nhân của giọng nói non mềm ấy.

~*~

Sáng sớm, Tần Ly rời giường vào bếp, sau khi tỉ mỉ nghiên cứu, xác định mình không phải đối thủ của bọn nồi niêu xoong chảo, đành xuống lầu mua bánh rán, bánh quẩy, sữa đậu nành. Về nhà thấy đứa con trai đã mặc quần áo gọn gàng, Tần Ly sửng sốt. Một đứa nhỏ bốn tuổi, không cần người lớn gọi tự rời giường, tự mặc quần áo gấp chăn, tự đánh răng rửa mặt, còn chuẩn bị quần áo cho cha mình đặt ở đầu giường. Trẻ em bốn tuổi đều là thế này sao?

Cho nên, Tần Ly hạ quyết tâm, anh muốn nuôi hư con mình!

Ăn xong bữa sáng, đến lúc đưa con trai đến trường. Khóa cửa, Tần Ly rất tự nhiên thuần thục ngồi xổm xuống, Trình Tiểu Mãn cũng rất quen thuộc trèo lên. Nhà trẻ cách đó một quãng, đi bộ mất khoảng hai mươi phút, Trình Lâm trước đây không nỡ để con đi bộ xa, Tần Ly hiện tại càng không nỡ. Một đường cõng con hớn hớn hở hở bước, Tần Ly đi không nhanh, vừa kịp thời gian vào lớp, bên tai nghe con líu lo hát thật là một kiểu hưởng thụ.

Tới nhà trẻ, Trình Tiểu Mãn trượt xuống, đeo cặp sách, thơm một cái thật kêu lên mặt Tần Ly rồi mới tung tăng chạy vào lớp.

Tần Ly sờ sờ nơi con vừa thơm lên, cảm thấy mỹ mãn, nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của con khuất sau cửa lớp mới xoay người đi làm. Có con, thật tốt.

~*~

Tiệm cơm này rất nhỏ nhưng vị trí đẹp, cạnh đó là một tòa nhà văn phòng nên tình hình làm ăn cũng tốt lắm, nhất là giờ cơm trưa. Bởi quán nhỏ nên chủ yếu đưa cơm đến tận nơi là chính, riêng nhân công đưa cơm đã có năm, sáu người. Trình Lâm làm ở đây hơn một năm, không có phân công vị trí rõ ràng, trên cơ bản là chân chạy việc vặt. Thường ngày Trình Lâm chủ yếu hay ở sau bếp phụ việc nên Tần Ly tới nơi liền thay đồ vào bếp.

Vừa đi vào, trước hết là một cái cau mày thật mạnh. Cho dù là nhà hàng cao cấp đến đâu thì trong bếp sẽ vẫn bừa bộn hơn chỗ khác chứ đừng nói tới quán nhỏ như vậy. Trong bếp rất lộn xộn bừa bãi, mà đại giáo sư Tần Ly của chúng ta, lại có tình yêu sạch sẽ rất nghiêm trọng.

Nhưng mà, miếng ăn quan trọng hơn.

Cho nên, Tần Ly chỉ nhíu mày một chút rồi giãn ra ngay, bắt tay vào việc.

Một sọt khoai tây đã gọt vỏ ngâm trong nước, trắng trắng mịn mịn, bắt đầu Tần Ly có hơi lúng túng. Thái khoai tây, có vẻ còn khó hơn cả giảng bài ấy. Nói đến đây, phải mô tả đại gia đình Tần Ly một chút.

Nhà Tần Ly, cha mẹ anh đều nằm trong nhóm sinh viên đầu tiên sau khi khôi phục chế độ thi vào đại học, tốt nghiệp đều làm trong ngành giáo dục. Ba Tần mang tư tưởng nam giới làm việc lớn, kiên trì ý của cổ nhân "quân tử xa nhà bếp". Mà mẹ Tần, lại là một điển hình của phụ nữ Giang Nam, dịu dàng hiền lành, chăm nom cho một lớn một nhỏ trong nhà rất đầy đủ thỏa mãn. Tần Ly từ nhỏ đã dính người, thích nhất bám lấy mẹ, ngay cả lúc mẹ bận rộn bếp núc cũng dính chặt không tha. Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan tới tay nghề nấu nướng tuyệt hảo của mẹ Tần. Bếp, chính là một nơi rất thuận tiện để ăn vụng. Nhìn mãi, những việc trong bếp cũng coi như quen mắt, thế nhưng chỉ là quen mắt mà thôi, anh chưa từng động tay một lần.

Thái khoai tây là một việc cần kỹ thuật, hiển nhiên không phải việc mà người như Tần Ly có thể làm. Cho nên, Tần Ly một tay cầm dao, một tay cầm củ khoai, ngẩn người đứng bên cái thớt, cứ lật qua lật lại củ khoai tây tội nghiệp đến thâm lại mà vẫn không biết nên hạ dao ở chỗ nào.

"Đại Lâm, ngây người gì đó? Tay chân nhanh chút, bếp đang chờ đấy." Trời đang tĩnh lặng bỗng nổi sấm, cách đó không xa, ông chủ kiêm bếp chính gõ gõ nồi rống lên.

"Xong ngay đây!" Tần Ly run run tay một cái, chém xuống, bặp bặp bặp, rất nhanh, một chậu khoai tây liền biến thành chậu sợi khoai tây. Nhìn đám sợi khoai tây thái rất nhỏ rất đều trước mắt, Tần Ly ngây người. Kỹ thuật này, vốn là của Trình Lâm, không phải của Tần Ly.

Lẽ nào, cố chủ còn ở đây? Hay chỉ là bản năng của thân thể này? Tần Ly choáng váng. Cả ngày đờ đẫn, cứ như có quỷ ám vào, làm việc lưu loát nhanh nhẹn, thậm chí lúc ông chủ bận quá còn tự đứng bếp xào nấu một chảo tiêu xanh với thịt.

"Đại Lâm, sao cứ ngây người ra thế, còn không mau đi đón con đi!" Ông chủ bỏ việc trên tay xuống, đi tới đạp mông Tần Ly một cái.

"A, dạ, đi ngay đây!" Tần Ly cuối cùng cũng phản ứng, đã hơn bốn giờ, nên đi nhà trẻ đón con thôi! Lại nói, chủ quán rất tốt tính, mỗi ngày cứ tới giờ lại đuổi nhân viên đi đón con tan học, cho dù lúc ấy đang là lúc bận rộn chuẩn bị cơm tối.

Cho đến khi ôm con trai mềm mềm trong lòng, Tần Ly mới xác định, Trình Lâm đã thực sự ra đi, trong thân thể này chỉ còn lại ký ức của cậu ấy mà thôi.

"Ba ba, hôm nay con được thưởng một bông hoa[2] đấy!" Bạn nhỏ Trình Tiểu Mãn ưỡn ngực, lắc lư khoe với cha mình bông hoa cài trên ngực áo.

[2. Phần thưởng tương tự phiếu bé ngoan.]

"Thế cơ à? Tiểu Mãn làm thế nào đấy?" Tần Ly buông con xuống, nắm bàn tay be bé bước đi, không muốn mùi khói dầu trên người làm con khó chịu.

"Giờ học đàn dương cầm hôm nay con đàn được hết bài 'Tiểu đinh đương', cả lớp chỉ có mình con đàn được hết đấy." Trình Tiểu Mãn kiêu ngạo không thôi.

"Tiểu Mãn thật lợi hại nha!" Tần Ly vân vê khuôn mặt nhỏ nhắn của con, trong lòng lại nổi lên một ý. Nhóc con thích hát, không ngờ còn biết chơi đàn dương cầm, ừm, dành dụm mua đàn cho con đi! Nhớ tới trước đây nhà có cây đàn dương cầm xịn chỉ để trong góc phòng hứng bụi, lại nhớ tới sổ tiết kiệm bốn con số của mình hiện tại, Tần Ly nhịn không được cắn răng.

Vừa vào tới cửa quán, Tiểu Mãn đã bị bà chủ quán chờ trước cửa ôm lên, một lớn một nhỏ vòng qua Tần Ly đi tới quầy thu ngân chơi tiếp.

"Chị Vương, làm phiền chị!" Tần Ly sờ sờ đầu con, gật đầu với bà chủ quán, lại bắt tay vào việc. Chủ quán là người ngoại tỉnh, kết hôn đã hơn mười năm nay vẫn không có con, hai vợ chồng thích Tiểu Mãn lắm, mỗi ngày bạn nhỏ tan học về đây đều do bà chủ hầu chơi.

"Tôi thích Tiểu Mãn còn không đủ đây, phiền toái gì đâu!" Bà củ quán cười tủm tỉm, bế Tiểu Mãn lên, vừa nhanh nhẹn chào mời khách vừa cầm mấy món ăn vặt đi ra.

Buổi tối thưa khách hơn trưa, giờ hầu như không có khách nữa, dẫu sao cũng không phải khu dân cư, khách ăn cơm chủ yếu là người đi làm ở gần đây.

Ôm con từ trong tay bà chủ còn đang lưu luyến không rời, Tần Ly cũng tan tầm. Có thể nói, sống hơn ba chục năm, đây là lần đầu tiên Tần Ly làm nhiều việc nặng như vậy. Về đến nhà còn phải dọn dẹp, chăm con trai, mệt chết đi, thật không biết Trình Lâm trước đây làm thế nào! Tần Ly bóp bóp vai, cầm quần áo bẩn đi giặt. Trình Tiểu Mãn cũng bắt chước theo vào, cầm chậu con hứng nước ngồi giặt bít tất. Đứa nhỏ bốn tuổi, sao mà hiểu chuyện, sao mà đáng yêu như thế! Trong nháy mắt, Tần Ly nghĩ, dù có mệt hơn cũng đáng. Chắc hẳn Trình Lâm trước đây cũng nghĩ thế nhỉ?

Giặt đồ xong, Tần Ly nằm ườn trên giường không muốn động. Trình Tiểu Mãn ngồi trên sàn nhà vừa nghịch một bộ xếp hình bằng gỗ, vừa trộm ngắm cha mình đang nằm trên giường giả chết, nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ chút rồi cũng bò lên giường, nắm nắm tay nhỏ đấm vai cho Tần Ly.

Tần Ly dở khóc dở cười. Con trai bảo bối hầu như hoàn toàn nằm bò trên lưng mình, đấm đấm vài cái liền úp sấp ngay ở đó, cùng ba ba giả chết.

Bữa sáng hôm sau, Tần Ly tự tay làm. Cháo kê, trứng ốp-la, bánh rán hành. Tiểu Mãn không kén chọn, ăn rất hăng. Tần Ly ăn càng hăng hơn. Kiếm không một thân thể, kiếm không một con trai, lại còn kiếm không một tay nấu nướng, cuộc sống, thật tốt đẹp biết bao!

Đưa con đến nhà trẻ, cả buổi Tần Ly đều cười híp mắt, đến nỗi ông chủ quán mấy lượt truy hỏi có phải anh đang quen bạn gái hay không?

Có hai người giao hàng xin nghỉ, buổi trưa không đủ người đưa cơm, Tần Ly thấy việc liền nhận đi.

Tay trái sáu hộp cơm, tay phải ba suất canh, mục tiêu là lầu hai mươi sáu tòa nhà Huy Thiên Đại Hạ. Vào sảnh tiếp khách, anh đang định đi tới thang máy đã bị một bảo vệ ngăn lại. Bảo vệ không thèm nói gì, chỉ hất hàm về phía cầu thang bộ. Tần Ly nhíu nhíu mày, xoay người đi về phía đó. Thì ra, người đưa cơm đến tư cách đi thang máy cũng không có!

Lầu hai mươi sáu, Tần Ly thở hồng hộc, nhưng vẫn cắn chặt răng, chờ thấy được con số hai mươi sáu xinh đẹp kia thì hai chân đã nhũn ra. Vừa thở ra một hơi, đang muốn quẹo vào thì thấy một bóng người vội vã vọt tới. Tốc độ của người kia rất nhanh, Tần Ly không kịp thu chân, cho nên, không cần lo lắng, hai người liền đụng vào nhau. Tần Ly phản ứng coi như nhanh, đúng lúc giữ vững hạ bàn đồng thời giơ cao hai tay lên, đồ trên tay đương nhiên bình an vô sự. Người đối diện chỉ quay người bỏ đi, vừa đi vừa vỗ vỗ quần áo, như là va phải thứ gì đó bẩn lắm không bằng!

Tần Ly nổi giận.

Đụng vào người khác, đến câu xin lỗi cũng chưa thèm nói, thôi thì cho qua, dù sao chỉ là ngoài ý muốn, hai bên đều có trách nhiệm. Thế nhưng cái động tác vỗ quần áo, trông quen mắt như vậy, rõ ràng là chê bẩn! Giáo sư Tần luôn yêu sạch sẽ, vậy mà lần này bị người ta giành phần khinh bỉ trước, thực sự là, quá đáng ghét rồi!

Kiểu người gì vậy, bộ dạng đạo mạo giống người, thì ra là thứ ếch ngồi đáy giếng! Tần Ly vừa oán giận vừa đếm tiền mới nhận, bước vào thang máy.

Toàn bộ buổi trưa, Tần Ly đều chạy đưa cơm bên ngoài, vừa chạy ngược chạy xuôi vừa nguyền rủa người đàn ông mặc đồ Armani kia.

Bên kia, Tô Bạch, luật sư nổi tiếng của "Văn phòng luật sư Bách Xuyên", chính là người mặc đồ Armani nọ, sau khi hắt xì cả buổi trưa, dùng đến cái khăn giấy cuối cùng lau nước mũi, rốt cuộc khẳng định mình bị cảm rồi.

Đứng ở ven đường, Tần Ly nhìn nước bẩn bắn lên người, nhìn cái vũng nước be bé cạnh đó, lại nhìn nhìn về phía người đàn ông đạo mạo nghiêm trang mặc đồ Armani vừa lái chiếc ô tô Honda lướt qua như tên bắn, hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, từ nay về sau, ghét đồ của Armani, ghét tất cả những kẻ mặc đồ Armani!

Đón con yêu về nhà, hai cha con tắm táp xong xuôi rồi đi ngủ. Kết quả tối qua ngủ sớm, sáng nay năm giờ Trình Tiểu Mãn đã rời giường, nhảy nhót khắp nhà. Hôm qua Tần Ly vừa leo mấy chục tầng, ngủ một giấc dậy cảm thấy hai chân rã rời, nằm trên giường không muốn nhúc nhích, cứ ườn ra đấy nhìn con nhảy nhót múa may. Con trai trắng trẻo mũm mĩm, khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm trông như quả trứng gà luộc mới lột vỏ, cho nên Tần Ly thò tay chụp con lại, nhấc lên giường, sau đó há miệng nhắm ngay gương mặt nho nhỏ của con, cắn một miếng.

"Hu, ba ba..." Trình Tiểu Mãn ngẩng đầu bụm mặt nhỏ, nước mắt lưng tròng, "Ba ba, thịt người không ăn được mà!"

Tần Ly vui vẻ, đè đầu con lại vò lấy vò để, sau đó nhìn cái ổ gà do mình chế tạo, hớn hở, "Ai bảo thế, Tiểu Mãn nhà ta vừa trắng vừa mềm, ngon miệng nhất!"

"Ba ba, đừng ăn Tiểu Mãn mà, Tiểu Mãn ngoan nhất, nghe lời nhất mà!" Trình Tiểu Mãn bò lên giường, vắt chân nhỏ, ngồi lên lưng Tần Ly, nắm nắm tay béo đấm lưng cho ba ba. Ba ba muốn ăn thịt của Tiểu Mãn, thật đáng sợ!

"Được, vậy không ăn thịt của Tiểu Mãn nữa!" Tần Ly trở tay bóp mặt con trai, tủm tỉm cười nói, "Chờ nuôi béo lên mới ăn!" Hưởng thụ con trai ân cần nịnh nọt, Tần Ly đắc ý lâng lâng. Có con như vậy, còn mong gì nữa!

Buổi trưa đi đưa cơm như lệ thường.

Nhìn bộ Armani trước mắt, Tần Ly 囧 rồi. Liên tục hai ngày đưa cơm cho một địa chỉ, liên tục hai lần đều tại đúng chỗ này va phải cùng một người, có phải quá là có duyên hay không? Lần này Tần Ly đúng lúc lui nửa bước, đồ trên tay không bị ảnh hưởng, thế nhưng Armani không được may mắn như hôm qua, nhìn thấy giấy tờ tứ tán trên mặt đất thì biết. Armani như cũ liếc Tần Ly một lượt, sau đó cúi người nhặt đồ. Nhớ tới hôm qua bị xe người này hắt cho bẩn hết cả người, lại nghĩ tới người này vừa quan sát mình, trong mắt ánh lên vẻ kiêu căng và cả coi thường, Tần Ly híp mắt, sải bước, sau đó, một chút "không cẩn thận", có hai trang giấy liền in hai dấu giày mềm.

Thù lớn đã báo, tâm tình thật tốt, Tần Ly huýt sáo ra khỏi Huy Thiên Đại Hạ. Ở bên này, luật sư Tô Bạch "Armani", tinh anh của tinh anh trong giới luật, đang copy lại tư liệu, lần thứ hai hắt hơi một cái rõ to.

Nhẩm ngày, Tần Ly đã làm ở tiệm cơm này gần một tuần. Không phải không tính đến chuyện lấy lại tiền trong tấm thẻ cũ, song lâu quá không dùng, Tần Ly bi thảm phát hiện, mình đã quên mất mật mã. Thể nghiệm cuộc sống thắt lưng buộc bụng đối với giáo sư Tần, đây là lần đầu tiên. Dù thế nào, đây cũng không phải kế lâu dài, Tiểu Mãn ngày càng lớn, ở nhà trẻ không tốn bao nhiêu nhưng một, hai năm nữa bé sẽ đến tuổi đi học tiểu học. Hộ khẩu của cha con Trình Lâm vẫn ở quê cũ, học ở đây chỉ có thể dự thính, phí dự thính không nhỏ đâu.

Cuối tuần, Tiểu Mãn được nghỉ, Tần Ly cũng xin nghỉ làm, hai cha con ngồi trong phòng chơi với nhau. Trình Tiểu Mãn ngồi nghịch bộ xếp gỗ, món đồ chơi duy nhất của bé, do bà chủ tiệm cơm tặng. Nhìn vẻ thỏa mãn của con trai, Tần Ly chua xót trong lòng, bế con lên, đi thẳng đến công viên trò chơi.

Ngồi trên bậc thang bên ngoài, Tần Ly thở ra một hơi, ánh mắt lại luyến tiếc rời khỏi con trai. Lần đầu thấy cục cưng cười vui vẻ đến thế, lần đầu thấy nó chơi thỏa mãn đến thế, cho dù chỉ là trò đâm xe.

"Ba ba, chơi vui lắm!" Trình Tiểu Mãn chạy ào vào lòng Tần Ly, hai mắt long lanh hạnh phúc.

"Có muốn chơi lần nữa không nào?" Tần Ly móc khăn tay lau mồ hôi trên trán con.

"Thôi ạ, đắt lắm ạ." Trình Tiểu Mãn lắc đầu, lưu luyến nhìn mấy cái xe bên trong, "Chúng ta đứng ngoài này nhìn là được rồi."

Tần Ly không nói gì, bế con đứng dậy một lần nữa ra xếp hàng mua vé, đẩy con vào chơi lần thứ tư. Bốn tuổi, mình lúc bốn tuổi mới chỉ biết nắm áo mẹ khóc lóc om sòm ăn vạ thôi! Cục cưng của ba, kỳ thực con có thể không cần hiểu chuyện như thế!

Lúc ra khỏi công viên trò chơi, Trình Tiểu Mãn đã buồn ngủ đến ngáp liên tục, nhanh chóng bò lên lưng cha ngủ chảy nước miếng, không còn biết trời trăng gì nữa.

Cõng con chầm chậm về nhà, Tần Ly càng lúc càng nhíu chặt mày. Muốn cho con yêu một cuộc sống tốt nhất, thế nhưng lực bất tòng tâm. Con còn nhỏ quá, không thể rời người lớn, trẻ em lớn lên trong một gia đình không đầy đủ vốn rất cần mẫn, Tần Ly tuyệt không thể giao con cho người khác mà đi làm xa. Trình Lâm tuy không có bằng cấp, khó tìm việc nhưng Tần Ly không phải vậy, dù không thể làm giáo sư nữa nhưng bằng vào bốn ngoại ngữ của mình vẫn có thể tìm được một công việc lương cao. Chỉ là sợ công tác quá bận, không thể chăm lo việc nhà, đứa con đáng yêu như vậy, Tần Ly sao đành lòng ném cho người khác trông?

~*~

"Sao vắng vẻ thế ạ?" Tần Ly bước vào quán, không gặp một người làm nào, chỉ thấy ông chủ quán ngồi ở quầy thu ngân cười thật xán lạn.

"Đuổi cả rồi, không làm nữa, ha ha!" Ông chủ quán vẫn cười híp mắt nói.

"Anh Hoàng, có chuyện gì vậy?" Tần Ly không đoán ra nổi, lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ cười vui như vậy.

"Anh làm cha rồi, chị cậu có thai rồi!" Ông chủ quán lấy ra một túi kẹo sữa, ném lên quầy, miệng càng toét ra lớn hơn, "Ôi chao, bọn anh kết hôn mười mấy năm vẫn chưa có động tĩnh gì, hồi ấy đi xem bao nhiêu bác sĩ, đông y tây y thử đủ cả mà mãi vẫn chưa có gì."

Ông chủ rời khỏi quầy, lôi Tần Ly ngồi xuống, "Cậu chờ chút, anh đi làm mấy món, anh em mình vừa uống vừa tâm sự!"

Tần Ly nhộn nhạo trong lòng. Hai vợ chồng chủ quán đều lớn tuổi, nhất là bà chủ quán đã gần bốn mươi mới có thai, nhất định muốn về nhà an thai, nghe ý tứ của ông chủ cũng là định đóng cửa quán, xem ra mình sắp thất nghiệp rồi! Nhưng ông chủ đuổi mọi người về hết, chỉ giữ lại mình, chắc là có ý khác!

Ông chủ quán nhanh chóng bưng ra bốn món nhắm, hai chay hai mặn, thêm chai rượu trắng.

"Anh Hoàng, chúc mừng anh!" Tần Ly rót cho ông ta một chén, thành tâm chúc mừng.

"Ừ, cũng vui!" Ông chủ uống một ngụm, loa cũng mở luôn, "Lúc đó a, bọn anh cũng không nghĩ nhiều, không có con thì thôi, hai người cũng có thể sống cả đời với nhau! Nhưng mà ở quê, không có con là không có địa vị, đến cãi nhau cũng bị người ta chỉ vào mũi mắng là đồ tuyệt hậu vô phúc, ông bà già trong nhà cũng vì thế mà không thích chị cậu. Sau đó bọn anh nhất trí, ra ngoài làm việc. Hồi mới ra đây cái gì cũng thiếu thốn, chị cậu đi theo anh chịu khổ không ít, cho đến lúc mở quán cơm này mới tạm ổn định."

Tần Ly không chen lời, chỉ im lặng nghe, thỉnh thoảng rót thêm rượu cho vị sắp làm cha đang vui đến không biết đâu là nam đâu là bắc kia.

Ông ta gắp mấy đũa, lại toét miệng với Tần Ly, "Đại Lâm à, còn nhớ lúc cậu mới đến đây không? Lúc ấy bọn anh đã tuyển đủ người, vốn không định tuyển thêm cậu!" Tần Ly nhướng mi, chẳng lẽ có ẩn tình gì?

"Ngày đó, cậu mang theo Tiểu Mãn đến." Ông chủ quán gõ gõ trán, hơi ngượng ngùng, "Khà khà, nói thật ra, bọn anh lúc ấy để ý tới con cậu. Ông bà già trong nhà gọi ra, bảo bọn anh nhận một đứa về nuôi[3], không biết chừng một thời gian sau sẽ có mang. Chị cậu không muốn, bảo là không thể để con người ta thiệt thòi. Kết quả bà ấy vừa nhìn thấy Tiểu Mãn đã thích, bọn anh tính đợi đến lúc quen thuộc rồi xin nhận con nuôi. Cậu biết đấy, hơn một năm nay, chị cậu mỗi ngày cao hứng thế nào, cậu xem, nhoáng cái liền có rồi, anh cũng được làm cha."

[3. Một kiểu nuôi tạm mượn phúc trẻ.]

Nhìn ông chủ của mình mặt mũi rạng rỡ, Tần Ly thật muốn vung một quyền lên giao tiếp, thế mà, thế mà dám có ý định lợi dụng con ta!

Ông chủ lúc này lại nghiêm túc, "Đại Lâm, có muốn nhận lại quán này không?" Tần Ly sửng sốt.

"Tối qua kiểm tra ra có, gọi về nhà, các cụ hạ lệnh về nhà an thai ngay! Chị cậu cũng không còn trẻ, bọn anh định về rồi không quay lại nữa. Hồi ấy anh ký hợp đồng ba năm, giờ còn hơn một năm, cậu có muốn nhận lại mà làm không? Ở đây mọi thứ đều sẵn, anh để lại cả cho cậu."

Ông chủ quán là người thẳng tính, đến thời gian để Tần Ly cân nhắc cũng không cho, lôi luôn đi làm thủ tục, còn nói đi nói lại là cho con nuôi đấy nhé. Từ chối không được, Tần Ly đành nhận lấy, vừa cảm động vừa hận đến nghiến răng.

Vợ chồng ông chủ dọn dẹp một chút rồi đi luôn, trước khi đi buộc Tần Ly chụp thật nhiều ảnh của Tiểu Mãn, bảo là muốn dán đầu giường mỗi ngày nhìn để sau này cũng sinh được một cục cưng đáng yêu như thế.

Cứ như vậy, Tần Ly liền mơ mơ hồ hồ biến thành ông chủ nhỏ, tuy chỉ mới là chủ của cái vỏ không.

Tìm kiếm với từ khoá:

Quán cơm nhỏ review

            

Quán cơm nhỏ review

3 thành viên đã gởi lời cảm ơn La Na về bài viết trên: Ancoco, Hoadienvy, amexpieg

Quán cơm nhỏ review
Quán cơm nhỏ review
 02.07.2015, 14:56

Quán cơm nhỏ review

La Na

●‿●NeNe lười lắm●‿●

Quán cơm nhỏ review

 

Ngày tham gia: 13.01.2015, 21:04
Tuổi: 27

Quán cơm nhỏ review

Bài viết: 1928
Được thanks: 4033 lần
Điểm: 12.12

Quán cơm nhỏ review
 Re: [Hiện đại] Quán Cơm Nhỏ - Tu Thất - Điểm: 11

Đang tải Player đọc truyện...

Tốc độ đọc truyện: 0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Chương 2

Chú đừng khóc nữa nha, sủi cảo của Tiểu Mãn tặng cho chú ăn, có được hay không nào?

~*~

Tần Ly chuyển nhà.

Tiệm cơm có một căn gác, diện tích chừng bằng căn phòng hiện tại cha con anh ở, bình thường chỉ dùng để đồ lặt vặt. Vừa lúc phòng thuê đến kỳ, Tần Ly liền thu dọn căn gác, mang con trai chuyển vào ở.

Kinh doanh một tiệm cơm như thế nào, Tần Ly không có kinh nghiệm, tuy Trình Lâm đã làm ở đây một năm nhưng Tần Ly vẫn có cảm giác không biết bắt đầu từ đâu. Lại thêm một vấn đề nan giải, không đủ tài chính. Tuy ông chủ cũ để lại toàn bộ đồ dùng cho anh nhưng vài đồng bạc trong tay Tần Ly còn không đủ vốn lưu động!

Rồi lại đến vấn đề người làm, người làm cũ bị ông chủ sa thải hết rồi, cần một lần nữa tuyển người. Tần Ly suy tính một chút, quyết định trước tiên bắt tay vào bữa sáng đã. Dù sao thì Tiểu Mãn đã nghỉ hè, không cần đưa đón con trai, thừa thãi thời gian.

Trong bếp còn không ít nguyên liệu, Tần Ly lại chạy ra chợ mua đầy đủ những đồ cần dùng, rửa sạch sẽ, tối đó mặc giáp ra trận.

Muối dưa chua, đây là tuyệt kỹ của mẹ Tần. Tần Ly nhìn nhiều lần rồi, bây giờ mới phát huy. Một vò cải bắp, một vò cải củ, một vò cải thảo rất nhanh đã ngồi chồm hổm ở góc bếp, chờ ngày mai là có thể ăn.

Bốn giờ sáng dậy nhào bột làm bánh bao, ngày đầu không biết tình hình thế nào, Tần Ly chỉ làm hai vỉ bánh bao, ba vỉ bánh chay, lại ninh một nồi cháo kê vàng óng.

Bánh bao một đồng một cái, cháo năm xu một bát, dưa chua miễn phí.

Không ngờ lần này đồ ăn bán chạy quá. Rất nhanh, phía trước cửa hàng nho nhỏ đã đầy người ngồi, những người chưa có chỗ còn quy củ xếp hàng. Nhân viên ở tòa nhà văn phòng cao cấp có khác, ý thức quả thật rất tốt, Tần Ly liếc về phía mấy người xếp hàng, thấy có vài người đã tới sát giờ làm đành phải tiếc nuối bỏ đi, tâm tư đảo vài vòng, nảy ra chủ ý mới.

Bận suốt buổi sáng, rốt cuộc xong xuôi. Trình Tiểu Mãn đã tự rời giường, tự đánh răng rửa mặt, thay đồ xong, ngồi bên bàn lắc lư chân nhỏ ăn bữa sáng. Tần Ly tiễn đám khách cuối cùng, mới phát hiện quên phần mình một suất rồi. Trình Tiểu Mãn chớp chớp mắt, múc hơn phân nửa bát cháo của mình ra, lại nhéo một cái bánh bao nhỏ đặt vào bên cạnh, hào phóng mời cha cùng mình dùng cơm.

Con tôi sao mà đáng yêu đến thế! Tần Ly lại bắt đầu nhộn nhạo, ôm con yêu nhào nặn một phen, sau đó lôi bữa sáng của con lại, ăn sạch. Trình Tiểu Mãn mất hứng, cắn cắn đôi đũa bĩu bĩu cái miệng nhỏ. Ba ba xấu quá, lại đi ăn sạch bữa sáng của Tiểu Mãn.

Xoa xoa đầu con, Tần Ly vào bếp làm bữa sáng cho cục cưng. Múc hai muôi bột mì, một ít nước, hai quả trứng gà, thêm ít muối, đánh lên, lại thêm một ít hành băm nhỏ vào trộn đều, đun nóng chảo, đổ dầu vào đun lên, thả từng thìa bột vào, lấy xẻng xúc lên đảo mặt, món bánh rán trứng gà nóng hổi ra lò. Đun nóng chảo, lại lấy ít dưa chua, thêm vài giọt dầu ớt, bạn nhỏ Trình Tiểu Mãn ăn không ngẩng đầu.

Tần Ly thu dọn bên ngoài cửa hàng xong, bắt đầu dọn dẹp trong quán, sau đó nhìn một đống bát đũa bẩn mà phát sầu. Rửa bát, loại chuyện kinh dị nhất đấy!

Đang tính xem tuyển người rửa bát ở đâu, trong quán lại có khách.

"Ông chủ, còn cái gì ăn không?" Thanh âm trầm thấp đầy từ tính, người đã chọn một chỗ ngồi xuống.

"Ngài tới không đúng lúc, chúng tôi vừa..." Tần Ly nhanh nhẹn quay người lên tiếng, sau đó nửa câu còn lại bị nghẹn trở về. Tới, chính là cái tên Armani bị anh nguyền rủa bao lần kia.

"Đóng cửa rồi!" Tần Ly ném ra ba chữ, quay đi thu dọn cái bàn cuối cùng, không thèm để ý đến Armani nữa.

Nhìn ông chủ trẻ ném khách một chỗ mà chạy, Tô Bạch đầu óc mờ mịt. Sao lại có người như thế chứ!

"Xin hỏi, chữ trên đây là chữ gì?" Đại luật sư Tô lần đầu bị người không thèm nhìn, rất là khó chịu, đứng dậy chỉa chỉa bảng chữ treo bên ngoài cửa thủy tinh, bảng chữ viết, "Đang bán hàng" ba chữ sáng loáng chói mắt.

"Lẽ nào anh không biết chữ?" Tần Ly kinh hãi, cấp tốc quan sát khách tới vài lượt, cuối cùng gật đầu xác định, mình đụng phải anh mù chữ rồi.

Tô Bạch hít một hơi sâu, chỉ vào khay đồ ăn của Tiểu Mãn, lạnh lùng mở miệng, "Tôi muốn thứ kia, nhanh lên một chút!"

Trình Tiểu Mãn nóng nảy, vươn tay nhỏ lôi khay thức ăn vào lòng ôm chắc, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm người lạ muốn cướp miếng ăn của mình, trông hệt như cún nhỏ bảo vệ khúc xương.

Lại còn muốn cướp đồ ăn của trẻ con! Tần Ly liếc nhìn Armani một cái, ánh mắt... rất là khinh bỉ.

Tô Bạch nghĩ mình thật đáng thương. Vì một vụ án bận sứt đầu mẻ trán, đầu tiên là bận đến suốt đêm, sau đó lại vội vàng chuẩn bị lên tòa, đến bữa sáng cũng chưa được ăn. Không biết có phải bị quản lý đô thị càn quét dữ quá không, bình thường mấy gánh hàng điểm tâm có thể thấy nhan nhản, hôm nay một cái cũng không có, thật vất vả tìm được một quán, lại còn phải xem sắc mặt ông chủ, xem sắc mặt người khác không nói, tự dưng còn bị người khinh bỉ, thật là, thói đời gì thế không biết!

Cho nên, Tô Bạch rất là khí phách quyết định, lui quân.

Nhưng ông chủ Tần chưa cho anh cơ hội này.

"Hai mươi đồng!" Tần Ly đặt khay xuống, tăng giá.

Bánh rán trứng gà vàng tươi, hương vị thơm ngào ngạt lại nóng hầm hập vô cùng hấp dẫn, sau đó bụng Tô Bạch không chịu thua kém, bắt đầu hát vang.

Tô Bạch thật muốn nhanh nhẹn vênh váo quay đi, thế nhưng cái bụng không chịu phối hợp. Anh nhìn đồng hồ, còn nửa giờ nữa phiên tòa sẽ mở, năm phút ăn sáng, hai mươi phút lái xe, còn năm phút chuẩn bị. Đồng chí Tô Bạch này có cái tật huyết áp thấp, lúc đói bụng sẽ khá là nóng nảy, điều này không có lợi cho một luật sư lúc lên tòa, cho nên trước mỗi lần lên tòa anh thường nhồi đầy bụng mình, lần này nếu không phải trợ lý đột nhiên xin nghỉ sẽ không đến nông nỗi lưu lạc trên đường kiếm cơm bị người ta thịt.

Nhịn.

Bánh rán béo ngậy, nước cháo ấm ấm, dưa có vị chua chua cay cay ngon miệng, hương vị miễn bàn. Đại luật sư ăn rất mãn nguyện, trả tiền cũng nhanh nhẹn, không có chút bất mãn tiếc tiền nào, chỉ là lúc đi thì ánh mắt miết sang ông chủ Tần thấy thế nào cũng ra vấn đề.

Quay về với đống bát đũa đợi rửa, Tần Ly rầu rĩ vô hạn.

"Ba ba, có muốn con giúp không nào?" Trình Tiểu Mãn chậm rãi cọ tới, ngồi xổm xuống bên chân cha mình.

"Ngoan, tự đi chơi đi!" Thơm cục cưng một cái, Tần Ly xắn tay áo bắt đầu cuộc đại chiến với đống bát đĩa.

Đợi rửa xong xuôi, xếp vào tủ tiêu độc, Tần Ly cuối cùng thở ra một hơi, đặt quyết tâm phải nhanh chóng thuê một nhân viên chuyên rửa bát.

"Tiểu Mãn, trưa nay muốn ăn gì nào?" Tần Ly rảnh rang, cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi.

"Sủi cảo ạ." Trình Tiểu Mãn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại thêm một câu, "Sủi cảo thật nhiều thật nhiều thịt thịt ấy!"

Con trai muốn ăn sủi cảo, Tần Ly bước vào bếp hòa bột làm vỏ bánh. Sủi cảo Tần Ly trước đây không hay ăn, mẹ Tần là người phía nam, mì là thứ bà không am hiểu, cũng không học được cách làm sủi cảo. Thế nhưng Trình Lâm là người đông bắc, tay nghề có thể nói rất cao.

Thịt bò, rau hẹ, một ít muối, mì chính, ít dầu ăn, đập vào một quả trứng, không cần gì nữa, hoàn toàn theo phong cách truyền thống. Làm rất nhiều. Tần Ly định bỏ vào tủ lạnh để ăn dần, mỗi lần làm cũng khá phiền toái mà.

Luộc ba mươi cái, sủi cảo trắng trẻo béo múp còn bốc hơi nóng được xếp lên đĩa. Bưng lên, chan thêm dấm chua băm gừng tỏi, lại thêm một đĩa cải bắp muối xổi đỏ rực ớt, hai cha con ăn hăng hái tưng bừng. Tiểu Mãn ăn được cay, cái miệng nhỏ cay đến hồng hồng vẫn không chịu buông đũa, đành phải hé miệng hà hơi gấp gấp.

Thấy con bị cay, Tần Ly đứng dậy vào bên trong rót chén nước lạnh mang ra. Sau đó phát hiện trong quán có thêm một khách không mời, Armani sáng nay.

Quay ra nhìn cửa thủy tinh, xác định không có treo biển "Đang bán hàng", người này, chắc không phải vì vụ lọt hố sáng nay mà đến gây sự đi? Tần Ly vừa cho con uống nước vừa oán thầm. Mà Trình Tiểu Mãn, từ lúc người nọ bước vào cửa hàng, bé đã lén lút đẩy đĩa sủi cảo vào tít góc trong cùng của cái bàn.

Tô Bạch rất lấy làm lạ trước thái độ thù ghét của ông chủ quán, cẩn thận kiểm điểm bản thân một phen, xác định trước đây mình chưa hề gây thù chuốc oán với ông chủ này, cho nên Tô đại luật sư điềm nhiên ngồi xuống, dự định gỡ chút mặt mũi đã văng từ lúc sáng về.

"Quý khách, ở đây chúng tôi chỉ bán bữa sáng thôi." Tần Ly gắp cho con một cái sủi cảo, thổi thổi nguội bớt, bận rộn luôn tay vẫn cố lấy chút thời gian giải thích với Armani nọ.

"Ừm" Tô Bạch gật gù, nhìn xung quanh một lượt, ra vẻ hài lòng với tình trạng vệ sinh nơi này.

Sau đó, Tô Bạch bi thảm phát hiện mình lại mắc sai lầm lần nữa.

Đại luật sư Tô bị huyết áp thấp, trước khi lên tòa phải nhồi đầy bụng, đây cũng là nguyên nhân khiến sáng nay Tần Ly có thể thịt anh một mẻ ngon xơi. Vốn là luật sư nổi nhất sở luật, các vụ án anh nhận đương nhiên cũng là những vụ khó nhất, cho nên cũng cực kỳ hao tâm tổn trí, cực kỳ tiêu hao thể lực. Vì vậy, lúc Trình Tiểu Mãn cắn ngập răng vào cái sủi cảo nọ thì, hương thơm lan tới mũi Tô Bạch thành chất dẫn nổ lần thứ hai gây ra một trận "sóng biển sục sôi".

Thơm như vậy, khẳng định là nhân rau hẹ với thịt bò rồi. Tô Bạch âm thầm nuốt nước bọt.

"Ông chủ cho một phần sủi cảo, nhân rau hẹ thịt bò." Tô Bạch cười tủm tỉm tự rót một chén nước, nhìn ông chủ quán ngồi cách đó không xa đang vận khí công nổi gân xanh đầy đầu.

Đồ hẹp hòi! Nhìn tên mặt người dạ thú rõ ràng là đến gây sự, Tần Ly cố lèn xuống niềm kích động muốn một cước đạp tên nọ bắn ra cửa, lần thứ hai hung hăng khinh bỉ Armani một phen, sau đó mỉm cười, "Thưa ngài, quán chúng tôi chỉ phục vụ bữa sáng, không bán cơm trưa."

Tô Bạch tháo mắt kính, dụi dụi mắt, sau đó... nước mắt ào ào chảy xuống. Chết rồi, tay này vừa mới mân mê một lọ nhỏ trên bàn, hình như là lọ ớt...

Tần Ly vui vẻ, còn thật săn sóc rút một chiếc khăn giấy đưa cho khách, nhưng mà nụ cười bên khóe miệng, lại không thể che nổi. Đáng đời!

Trình Tiểu Mãn chớp chớp mắt to, tụt xuống ghế chạy tới, len lén kéo góc áo cha mình, khẽ hỏi, "Ba ba, sao chú ấy lại khóc? Thèm sủi cảo quá à?"

Tần Ly nhướng mày, nắn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của con yêu, cũng hạ giọng nói khẽ, "Chú thèm sủi cảo đến phát khóc rồi, Tiểu Mãn bảo phải làm sao bây giờ?"

Trình Tiểu Mãn nhìn chú lạ mặt đang cầm khăn giấy không ngừng lau nước mắt, lại nhìn nhìn sủi cảo nóng hầm hập thơm ngào ngạt trên bàn, phát cáu rồi. Mình mới ăn hai cái, ba ba còn chưa có ăn, tiếc lắm ý, nhưng mà chú đã thèm đến phát khóc rồi, làm sao bây giờ đây? Vặn vẹo tay nhỏ khổ não một hồi, giống như hạ quyết tâm thật to, Trình Tiểu Mãn kiễng chân vỗ vỗ vai Tô Bạch, "Chú đừng khóc nữa nha, sủi cảo của Tiểu Mãn tặng cho chú ăn, có được hay không nào?"

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy chờ mong của Tiểu Mãn, Tần Ly như bị mê hoặc, cục cưng, con trai của ba ba, đáng yêu biết bao, thiện lương biết bao, hiểu chuyện biết bao!

Còn Tô Bạch lúc này, đến tâm tư muốn chết ngay cũng có rồi!

Mất mặt quá đi!

Rõ ràng chỉ muốn ra oai một chút, lại không ngờ bôi ớt lên mắt, bị ông chủ nhỏ nọ chửi đểu cho một chập không nói, còn bị một đứa nhỏ ba, bốn tuổi xấu xa như cha nó thương hại, chuyện này mà đồn ra ngoài thì cái mặt già có còn lại mẩu nào không nữa đây?

Tần Ly nhìn trò vui một lát, đi lấy khăn ướt cho người ta lau mắt, duy trì hình tượng tốt đẹp trước mặt con trai là chuyện rất quan trọng đó!

Cho đến lúc mở được mắt ra, Tô Bạch không soi gương cũng biết một con mắt đã đỏ hồng. Nhìn cái bát nhựa có hoa văn thỏ nhỏ xếp đầy sủi cảo trắng trẻo mập mạp trước mặt, nhìn nhìn vào đứa bé xấu xa đứng bên cạnh chớp chớp mắt to lộ vẻ mặt thương hại lẫn lưu luyến, Tô Bạch lại liếc ông chủ nhỏ đứng cách đó không xa đang hất hàm nhìn về bên này, vươn đũa gắp sủi cảo lên, một cái một miếng, rất nhanh sáu cái sủi cảo bị tiêu diệt sạch sẽ, sau đó đứng lên dự định mau chóng chuồn khỏi cái nơi xung khắc với mình.

Đi được hai bước, bị chặn lại.

Thấy ông chủ quán nháy mắt đen mặt, Tô Bạch đột nhiên phát hiện mình đã quên làm một chuyện gì đó rất quan trọng, là gì nhỉ?

"Đến câu cảm ơn cũng không biết nói hả?" Giọng ông chủ quán rất lạnh.

Tô Bạch nghẹn họng. Đúng rồi, quên cảm ơn cậu bé! Ăn đồ của trẻ con, thế mà đến câu cảm ơn cũng chưa nói đã muốn đi, Tô Bạch, mi bị ớt cay làm hỏng đầu rồi phải không?

Tô Bạch vừa hung hăng phỉ nhổ bản thân vừa ngồi xổm xuống chuẩn bị nói lời cảm ơn, kết quả bàn tay vừa vươn ra nửa chừng đã bị gạt phắt đi.

"Đừng có chạm vào con tôi!" Tần Ly nghiến răng nghiến lợi, cấp tốc ôm lấy con lùi lại ba bước. Lại dám mơ tưởng chạm vào con người ta, anh đã rửa tay chưa hả? Tần Ly nổi giận.

Đã từng gặp nhiều kẻ che chở cho con, chưa từng gặp ai che chở con đến thế, Tô Bạch hết chỗ nói rồi.

~*~

Ngồi trong phòng làm việc, Tô Bạch mở hồ sơ, nỗ lực ném nửa giờ chật vật khôn tả kia ra sau đầu, đặt quyết tâm sau này phải tránh xa ông chủ quán có bát tự[1] tương khắc với mình.

[1. Tám chữ về giờ, ngày, tháng, năm sinh theo quan niệm xem bát tự thể hiện toàn bộ tính cách và cuộc đời mỗi người.]

Nhưng mà, sủi cảo nhà ấy quả là rất ngon, nhân rau hẹ với thịt bò, vừa tươi mới vừa thơm phức, mỗi tội hơi ít. Tô Bạch liếm liếm môi, sau đó phát hiện - mình quên ăn trưa mất rồi.

Về phần Tần Ly, ăn no uống đủ, ôm con trai đi nghỉ trưa, thật vất vả dỗ nhóc con ngủ, anh cũng nằm xuống tính toán chuyện thuê người làm. Tài chính trong tay không đủ, cũng không có chỗ xoay sở vay, thôi thì cứ bắt đầu từ làm bữa sáng, thuê người làm theo giờ vậy. Nghĩ xong liền làm ngay, Tần Ly ngồi dậy viết tờ thông báo tuyển dụng dán lên cửa kính.

Buổi chiều phải đi mua đồ ăn, không có ai trông con giúp, Tần Ly đành dắt con theo ra chợ. Một người không chạy được nhiều, bữa sáng chỉ làm vài món, nguyên liệu cũng chẳng cần mua gì ngoài thịt trứng rau dưa linh tinh.

Trở lại tiệm cơm, Tần Ly sửng sốt. Thông báo tuyển dụng dán trên cửa kính đã không còn, cạnh đó có một nam sinh cao to đang đứng đợi. Nhanh như vậy đã có người tới xin việc?

Tần Ly liếc nhìn cậu bé từ đầu tới chân một lượt, giày thể thao, áo phông quần jean, tầm mười tám, mười chín tuổi, trên tay còn cầm tờ thông báo của anh.

Lý Tranh, năm hai đại học S, quê ở vùng núi tây bắc, nghỉ hè xin ở lại trường làm thêm kiếm tiền trả học phí.

Cậu bé rất chịu khó, sáng sớm đã tới, so với giờ quy định của Tần Ly là tám giờ sáng thì còn sớm đến một tiếng. Công việc từ tám đến mười giờ sáng, tiền công ba mươi đồng cộng bữa sáng, giá này đối với công việc làm theo giờ mà nói đã là hợp lý, kết quả cậu bé này còn ôm luôn vụ rửa bát đĩa, Tần Ly dứt khoát giao thêm cho cậu ta hai mươi đồng dự định trả cho công việc này, thuận tiện bao cả cơm trưa.

Năm mươi đồng cộng bao hai bữa cơm, gần bằng tiền công cả ngày của Trình Lâm trước đó, đối với cậu sinh viên nghèo này, Tần Ly chỉ có thể giúp đến đó. Lý Tranh rất có khả năng, tay chân lưu loát khiến Tần Ly thoải mái hơn nhiều, không luống cuống như ngày đầu. Chưa tới chín giờ đã dọn quán, so với hôm qua nhiều hơn hai trăm đồng.

Tần Ly ngồi ở phía trước tính toán sổ sách, Lý Tranh ở sau bếp rửa bát đĩa, Trình Tiểu Mãn ngậm một cái bánh bao nhỏ chạy tới chạy lui, đối với anh lớn mới dôi ra trong nhà hoan nghênh dị thường.

Buông bát, thở dài. Không tính vốn, một ngày có thể kiếm tầm bốn trăm đồng, một tháng hơn một vạn, còn thiếu nhiều lắm, xem ra phải nhanh chóng lo cả vụ cơm trưa, nhưng hiện tại tiền vốn vẫn còn quá ít. Có lẽ phải tìm cách lấy lại số tiền trước đây mới phải.

"Ba ba có mệt không?" Trình Tiểu Mãn chạy tới, bò lên chân cha mình, hôn trái hôn phải rối rít.

"Không mệt, có Tiểu Mãn, ba ba không mệt chút nào!" Tần Ly ôm chặt Tiểu Mãn, đặt cằm lên vai mềm mềm toàn thịt của con trai, lòng thỏa mãn vô cùng. Có con trai đáng yêu như thế, sao mà mệt được!

"Anh Đại Lâm." Lý Tranh xoa xoa tay đi ra, cười cười với Tần Ly, lộ ra lúm đồng tiền ở một bên má.

"Cậu nghỉ ngơi chút đi, không còn việc gì đâu, dắt Tiểu Mãn ra ngoài tản bộ cho thoải mái!" Tần Ly đứng lên đặt Tiểu Mãn xuống đất, vỗ vỗ vai cậu bé vẫn còn ngượng ngùng câu nệ, "Anh đi làm cơm, trưa nay chúng ta thử ăn món đông bắc."

"Úi chà!" Lý Tranh hưởng ứng, dắt Tiểu Mãn đi ra. Cạnh đó có một bãi đỗ xe lộ thiên, chắc hai đứa dắt nhau đi xem xe rồi.

Thịt viên tẩm bột sốt, thịt lợn xào miến, địa tam tiên[2], sa lát dưa chuột, canh cà chua trứng, đều là các món thông thường. Lúc bốn món ăn một bát canh đã lên mâm sẵn sàng, một lớn một nhỏ còn chưa về ăn cơm. Tần Ly đành ra ngoài tìm người, sau đó, gặp xui rồi.

[2. Món xào gồm khoai tây, cà tím và ớt xanh, thuộc món ăn Đông Bắc Trung Quốc.]

Trước mặt là một chiếc BMW, trên thân xe có vài vết xước, hung khí là một chiếc chìa khóa, vẫn đang bị bạn nhỏ Trình Tiểu Mãn nắm chặt trong tay. Lý Tranh sợ quá, kéo tay Tần Ly mếu máo sắp khóc. Đây chính là một con BMW số lượng có hạn, phá sản cũng không đủ tiền đền đâu!

Lực tay của Tiểu Mãn nhỏ, vạch không sâu lắm, nhìn qua không rõ ràng. Tần Ly ôm con dáo dác ngó xung quanh, đang định tính nếu không có ai liền dẫn con chuồn gấp, sao đó, cửa sau của xe mở ra.

Thấy người bước xuống xe, Tần Ly biết, mình đã từ xui xẻo chuyển thành đại bi kịch rồi!

Tô Bạch vòng đến phía trước, vươn tay sờ sờ mấy vết xước trên thân xe, ngẩng đầu nhe răng vui vẻ cười với Tần Ly, "Ông chủ quán, lâu quá không gặp!" Tâm trạng của Tô Bạch lúc này rất tốt.

Vừa mới đổi xe, BMW kiểu mới, số lượng có hạn, mất rất nhiều công phu mới moi được từ túi ông anh trai nổi tiếng vắt cổ chày ra nước, chưa nói đến đẳng cấp cao hơn chiếc Honda cũ bao nhiêu, chỉ riêng chuyện thành công nhổ lông trên mình con gà sắt nọ[3] đã khiến anh kiêu ngạo hỉnh mũi. Vậy nên ngày hôm nay anh liền lái xe mới đi làm.

[3. Nhổ lông trên mình gà sắt: lấy được đồ trong tay kẻ keo kiệt.]

Chỉ ngả lưng ở ghế sau chợp mắt một chút, mở mắt ra đã thấy một lớn một nhỏ lượn tới lượn lui quanh xe mình mà chảy nước miếng, Tô Bạch nhanh mắt phát hiện cậu nhóc con kia trông rất quen, nhớ tới ơn "tặng" một bữa cơm, anh ngồi dậy tính xuống xe bắt chuyện với "ân nhân nhỏ". Đang định mở xe, chợt thấy một cánh tay bụ bẫm ra sức vạch mấy cái lên đầu xe, trên tay nó là một cái chìa khóa sáng long lanh, mà thanh niên đứng bên cạnh không kịp ngăn cản, nháy mắt tái mặt.

Tô Bạch hít một hơi lạnh. Xe mới của tôi! Muốn xuống kiểm tra tình trạng thương tật của xe yêu, ông chủ quán số khắc với anh đã tới rồi, thấy anh ta lén lút ôm con định chạy trốn, Tô Bạch cảm thấy thật vui vẻ.

"Ông chủ quán, lâu quá không gặp!" Đẩy cửa bước ra, cười âm hiểm, đại luật sư Tô sờ sờ cằm, khoe ra nụ cười tám răng tiêu chuẩn.

Tần Ly muốn cào tường!

Tiểu Mãn à, con cào cái gì không cào sao lại muốn cào xe! Cào xe ai cũng được, thế nào lại cào vào xe tên kia a? Cục cưng ơi, lần này con rước họa lớn về cho ba rồi! Nhìn tên này mà xem, mặt trắng mắt híp, hệt như Tào Tháo, tuyệt đối không phải thứ gì lương thiện.

Thế nhưng lúc này Tần Ly chỉ đành kiên nhẫn bắt chuyện, "Trưa qua chúng ta mới gặp nhau mà, con tôi còn mời anh ăn sủi cảo đó."

Tô Bạch cười cười, "Hôm nay con anh vừa cào xe tôi."

Tần Ly trừng mắt nhìn Tô Bạch, mặt cứng đờ, không nhúc nhích.

Tô Bạch nhìn Tần Ly, mặt vẫn treo nụ cười, khí độ ung dung.

Lâu sau, Tần Ly cắn môi, nhét Tiểu Mãn vào lòng Lý Tranh, lôi từ túi sau ra một sổ tiết kiệm đưa qua. Tô Bạch không hề khách khí nhận lấy, mở ra, thấy ba con số trên đó, khóe miệng không nhịn được liền run rẩy, tiền này, số lẻ cũng chưa đủ!

"Còn có, hai đứa này," Tần Ly chỉ hai người phía sau, "Anh xem người nào đáng giá thì xách bán đi!"

Theo ánh mắt Tần Ly, Tô Bạch nhìn sang. Một thanh niên còn đi học, tầm mười tám, mười chín tuổi, nét mặt bất an. Một viên thịt hồng hào mũm mĩm, chớp chớp đôi mắt tròn xoe, rõ ràng là không biết đang xảy ra chuyện gì nữa!

"Buôn bán người là phạm pháp đấy!" Tô Bạch thu hồi tầm nhìn, "Anh muốn tôi biết luật còn phạm luật?"

Hai người đó, lớn - không biết, không cần nói, nhỏ - Tô Bạch tin tưởng, nếu mình dám chạm một đầu ngón tay vào nó, ông chủ quán bụng dạ hẹp hòi trước mặt này nhất định xách dao phay liều mạng với mình. Tôi đâu phải chê mình mệnh dài quá! Tô Bạch âm thầm bĩu môi, dựa vào đầu xe nhướng mày liếc nhìn Tần Ly cũng đang hất hàm với anh.

"Vậy anh muốn thế nào?" Tần Ly nhìn chằm chằm túi áo Tô Bạch, nghiến răng nghiến lợi. Trong đó còn có sổ tiết kiệm ba con số của nhà mình.

"Tôi bảo này, liệu chúng ta có nên tìm một chỗ ngồi xuống, từ từ nói chuyện không?" Tô Bạch giơ tay che trán, mặt trời giữa trưa hè thế này, đúng là không phải chói chang bình thường.

"Cũng đúng." Tần Ly xoay người sang bên Lý Tranh, sai cậu, "Tiểu Tranh, đưa Tiểu Mãn về ăn cơm, đồ ăn trên bàn, cơm trong nồi điện ấy. Anh nói chuyện với vị này một chút!"

"Nhưng mà anh Đại Lâm..." Lý Tranh vẫn chưa chịu đi, sợ ông chủ của mình chịu thiệt.

"Không việc gì, đi đi, chiều nay cậu còn có ca dạy kèm, đừng lỡ giờ. Thịt viên bột sốt để nguội ăn không ngon, đi nhanh đi, cơm nước xong còn thời gian thì dỗ Tiểu Mãn ngủ trưa, bát cứ để đấy anh rửa." Tần Ly phất tay đuổi hai đứa đi, đối phó với tên này vẫn là chuyện quan trọng hơn cả.

Bị người không thèm nhìn, mà lại không phải lần đầu, cho nên Tô Bạch rất không vừa lòng. Híp mắt nhìn bên kia đẩy tới đẩy lui, đại luật sư bị nắng làm hoa mắt càng muốn hôn mê, "Đi thôi, cùng nhau ăn đi, tôi cũng thích thịt tẩm bột sốt."

Tần Ly hết chỗ nói rồi, đành dẫn người về cửa hàng ăn trưa, ai bảo mình đuối lý cơ chứ!

Tần Ly đi vào bếp múc canh, Lý Tranh theo vào xới cơm, lúc hai người đi ra phát hiện bên ngoài đã khởi công rồi. Tô Bạch và Trình Tiểu Mãn ngồi đối diện nhau, một cầm đũa một cầm thìa, hai người ăn trông đến là vui vẻ.

Chờ đến lúc ngồi xuống, Tần Ly phát hiện, có vấn đề rồi đây. Bốn món thêm một canh, lượng đồ ăn cho hai người rưỡi ăn không hết, nhưng hiện tại lại thêm một người, nhất là kẻ dôi ra này lại có lượng cơm không giống người thường.

Một miếng cơm một gắp đồ ăn, mỗi đũa đều đầy, mỗi đũa đều ít nhất một miếng thịt, thịt tẩm bột sốt và thịt lợn xào miến luân phiên nhau, rau dưa, một đũa không chạm. Lý Tranh ngơ ngác ngồi một bên, bị kiểu ăn này làm cho chấn động. Bạn Trình Tiểu Mãn đang cầm thìa nhỏ tác chiến với một sợi miến trơn trượt, đĩa thịt tẩm bột đã ngót một nửa.

Động vật ăn thịt! Tần Ly nhịn không được tặc lưỡi.

Một lát, rốt cuộc nhận ra không khí bất ổn, Tô Bạch dừng đũa, lúc này mới ý thức được đây không phải là phòng làm việc của mình, mà anh cũng không phải đang ăn cơm hộp riêng, nháy mắt, động tác nhã nhặn hẳn lên.

"Hồi trước đi bộ đội, ăn phải đúng giờ, mọi người đều cướp ăn, quen mất rồi." Tô Bạch giải thích một câu, lại nhấc đũa.

Tần Ly băn khoăn. Bây giờ vào bếp làm thêm món nữa hay ở lại đây tranh vài miếng thịt cho con mình và Lý Tranh? Trình Tiểu Mãn luôn vừa ăn vừa nghịch, đến bây giờ một sợi miến cũng chưa vào miệng, mà Lý Tranh là ngày đầu làm việc, cũng là bữa đầu ăn ở đây, cậu nhóc vốn còn ngại ngùng, hiện tại càng không được tự nhiên.

"Tôi đi làm thêm món nữa." Tần Ly đút cho con ăn sợi miến nọ, gắp vài miếng thịt vào bát Lý Tranh, suy nghĩ một chút, đứng lên.

"Có thể chọn món không?" Tô Bạch sáng cả mắt, nắm lấy thời cơ yêu cầu phúc lợi cho chủ nợ.

"Không." Tần Ly trừng mắt với Tô Bạch, "Thịt bò xào hành tây, trứng xào cà chua, hai món này làm nhanh."

Bưng hai món ra, đồ ăn trên bàn dường như chưa hao hụt thêm, hai người lớn đang nói chuyện, bé đang phấn đấu quên mình với sợi miến thứ hai. Lần này Tô Bạch ăn rất nhã nhặn, còn Tần Ly lại hoàn toàn không có hình tượng gì, vừa đút cho con ăn vừa gắp đồ cho Lý Tranh.

Ăn uống no đủ, Lý Tranh đi dạy thêm, Tiểu Mãn ôm gối nhỏ về phòng ngủ, hai người bắt đầu ngồi xuống đàm phán.

"Hai lựa chọn." Đại luật sư Tô lười biếng tựa vào lưng ghế, áo vest ném qua một bên, áo sơ mi cởi đến cúc thứ ba. Ông chủ quán cũng keo kiệt quá đi, ngày nóng thế này còn tiếc không chịu mở điều hòa.

"Nói." Tần Ly nhìn chủ nợ mới ra lò ngồi đối diện đang bị nóng đến khó chịu, đóng cửa lại mở điều hòa, cửa hàng đúng hướng gió, rất mát mẻ, nhưng mà vẫn cần lấy lòng chủ nợ.

"Hoặc là bồi thường một lượt theo pháp luật, hoặc là trả tiền định kỳ, chúng ta..." Tô Bạch chưa nói xong đã bị cắt ngang.

"Trả tiền định kỳ!" Tần Ly cấp tốc chọn kiểu thứ hai.

"Được, tôi sẽ nhanh chóng đem giấy tờ đến cho anh xem qua. Vậy nhé, thời gian tới, ba bữa cơm của tôi tạm thời giao cho... À, ông chủ tên gì nhỉ?" Đạt được mục đích, Tô đại luật sư phát giác mình còn chưa biết tên đối phương, đây là một sai lầm lớn.

"Trình, Trình Lâm." Tần Ly nhịn không được đen mặt, "Anh thì sao? Mặt khác, quán chúng tôi chỉ phục vụ bữa sáng, không cung cấp cơm trưa cơm tối."

"Lúc này không phải anh nên nói 'miễn trình tên họ' sao?" Tô Bạch nhướng mày, "Tô, Tô Bạch. Ba bữa cơm trừ thẳng tiền trên hóa đơn, bao gồm cả phí đưa cơm."

"Tôi chỉ là một kẻ thất học, chấp nhặt với tôi làm gì? Hơn nữa cũng không nói 'miễn trình tên họ'." Tần Ly nhún nhún vai, "Không thành vấn đề, có thể gọi món, sau này tôi đưa thực đơn cho anh."

Dây dưa mãi vấn đề miễn hay không miễn hỏi tên họ này là chuyện không sáng suốt, anh bỏ qua tôi sẽ bỏ qua, thế nhưng, người ta nói thẳng rồi, chỉ là kẻ thất học, lẽ nào mình cũng tự nhận theo người ta là thất học? Tô Bạch xoắn xuýt.

Thỏa thuận đạt thành, thấy thời gian không còn sớm, đại luật sư của chúng ta bỏ lại danh thiếp rồi vỗ mông chuồn mất, đương nhiên, sổ tiết kiệm vẫn nằm trong túi áo họ Tô.

Tiền mở tiệm cơm còn chưa kiếm được đã thu về một món nợ kếch xù, chủ nợ còn là cái tên lòng dạ hiểm độc bụng đầy âm hiểm ác liệt một cây nọ, giáo sư Tần vò tấm danh thiếp có viết thực đơn bữa tối ở mặt sau, nghiến răng nuốt giận.

Tìm kiếm với từ khoá:

Quán cơm nhỏ review

            

Quán cơm nhỏ review

2 thành viên đã gởi lời cảm ơn La Na về bài viết trên: Ancoco, yang nhi

Hiển thị bài viết từ:  Sắp xếp theo  

Quán cơm nhỏ review
 Trang 1/11
 [ 31 bài ] 

Chuyển đến trang  1, 2, 3, 4, 5 ... 11 Trang sau

Chuyển đến:  



Diễn đàn » Truyện Đam Mỹ Sưu Tầm » Đam Mỹ Hiện Đại Hoàn

Múi giờ = Giờ VN (UTC+7)


Đang truy cập 

Không có thành viên nào đang truy cập

Điều hành 

Mod Box Truyện Đam Mỹ, Thử việc Box Truyện đam mỹ


Bạn không thể tạo đề tài mới
Bạn không thể viết bài trả lời
Bạn không thể sửa bài của mình
Bạn không thể xoá bài của mình
Bạn không thể gởi tập tin kèm

Hi, Khách 

Quán cơm nhỏ review

Tên thành viên:

Mật khẩu:


Đề tài nổi bật 

1 • [Xuyên không - Dị giới] Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên

1 ... 270, 271, 272

2 • [Xuyên không - Không gian] Vợ quân nhân đừng xằng bậy - Niên Tiểu Hoa (đang beta)

1 ... 150, 151, 152

3 • [Xuyên không - Điền văn] Nông kiều có phúc - Tịch Mịch Thanh Tuyền

1 ... 187, 188, 189

4 • [Xuyên không - Trùng sinh] Cùng trời với thú - Vụ Thỉ Dực

1 ... 142, 143, 144

5 • [Xuyên không - Dị giới] Phế sài muốn nghịch thiên Ma Đế cuồng phi - Tiêu Thất Gia - Hoàn

1 ... 229, 230, 231

6 • [Xuyên không] Trời sinh một đôi - Đông Thanh Liễu Diệp

1 ... 161, 162, 163

7 • [Xuyên không] Cuộc sống điền viên của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

1 ... 180, 181, 182

8 • [Hiện đại - Trùng sinh] Gia khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả

1 ... 160, 161, 162

9 • [Xuyên không Điền văn] Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Nhược Nhan (Phần 1)

1 ... 166, 167, 168

10 • [Xuyên không - Dị giới] Tà phượng nghịch thiên - Băng Y Khả Khả

1 ... 148, 149, 150

Quán cơm nhỏ review
[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt

1 ... 121, 122, 123

12 • [Xuyên không] Ác Nhân Thành Đôi - Quỷ Quỷ Mộng Du

1 ... 78, 79, 80

Quán cơm nhỏ review
[Hiện đại] Hào môn tranh đấu I Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc - Hàn Trinh Trinh

1 ... 485, 486, 487

14 • [Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ vô song - Bạch Sắc Hồ Điệp

1 ... 120, 121, 122

15 • [Hiện đại] Quân hôn Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch

1 ... 143, 144, 145

16 • [Xuyên không - Trùng sinh - Dị giới] Độc y thần nữ phúc hắc lãnh đế cuồng sủng thê - Nguyệt Hạ Khuynh Ca

1 ... 244, 245, 246

17 • [Cổ đại - Trọng sinh] Tướng môn độc hậu - Thiên Sơn Trà Khách

1 ... 54, 55, 56

18 • [Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà

1 ... 73, 74, 75

19 • [Hiện đại] Bí mật thức tỉnh - Tùy Hầu Châu

1 ... 57, 58, 59

20 • [Hiện đại] Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ

1 ... 234, 235, 236


Thành viên nổi bật 

Quán cơm nhỏ review

ChieuNinh
Quán cơm nhỏ review

Huyền_Namida
Quán cơm nhỏ review

Renni
Quán cơm nhỏ review

Khách
Quán cơm nhỏ review

Khách
Quán cơm nhỏ review

Khách


Nhắn tin nhanh 

Trieudung: mọi người ơi có biết tên truyện này giúp mình với:

Nam chính được đứa trẻ ma là con tương lai đến tìm để cứu nữ chính. nếu không cứu được thì đứa bé này sẽ không được ra đời... Kết truyện  là nữ chính sinh ra đứa bé này. Điểm dễ nhớ là đứa bé sinh ra mà không mất đi ký ức lúc trước đến tìm cha nó.

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 564 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 417 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 620 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 499 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 643 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 411 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 300 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 509 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 627 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 589 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 519 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 744 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 642 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 435 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 672 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 387 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 298 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 349 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 384 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: MỀU vừa đặt giá 286 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 523 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: ღDuღ vừa đặt giá 200 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

SANG169: truyen có con heo ăn bả dược đi ra thuốc có ai biết là truyện tên gì chỉ giúp mình nha

Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 200 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review

Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 231 điểm để mua

Quán cơm nhỏ review