Postmen in the mountains đánh giá phim năm 2024

Trần Hảo (SN 1979) là ca sĩ kiêm diễn viên người Trung Quốc. Cô sinh ra và lớn lên tại Thanh Đảo trong một gia đình cơ bản, không theo truyền thống nghệ thuật.

Cô bắt đầu làm MC từ năm lớp 5 và cũng chọn đó chính là sự nghiệp mà mình theo đuổi. Khi học phổ thông, cô may mắn lọt vào mắt xanh của đạo diễn Huỳnh Kiến Tân và được tin tưởng giao cho vai con gái nam chính trong tác phẩm mới của ông.

Postmen in the mountains đánh giá phim năm 2024

Nhan sắc ngọt ngào và trong trẻo của Trần Hảo.

Năm 1997 cô thi đỗ vào khoa Diễn xuất Học viện hý kịch Trung ương và bắt đầu sự nghiệp điện ảnh. Không chỉ sở hữu vẻ đẹp "sắc nước hương trời", Trần Hảo còn là một cô gái thông minh, bản lĩnh và tự lập. Suốt những năm tháng sinh viên, cô tự đi làm thêm, đóng phim, làm người mẫu để trang trải học phí cũng như tiết kiệm tiền gửi về cho gia đình. Có lần bị sốt cao trong khi quay phim đến mức phải nhập viện, cô vẫn gọi điện về gia đình nói mình khỏe mạnh.

Với bộ phim điện ảnh Postman in the Mountains vào năm 1999, Trần Hảo khẳng định được tài năng diễn xuất và nhận được nhiều giải thưởng danh giá.Thành công này đưa cô đến với nhiều vai diễn mới trong các tác phẩm điện ảnh cũng như truyền hình.

Năm 2000 - 2001, Trần Hảo thực sự nổi tiếng khi nhận vai nữ chính trong bộ phim truyền hình Lý Vệ làm quan. Cũng nhờ bộ phim này cô được khán giải ưu ái gọi với biệt danh "vạn người mê".

Năm 2003, Trần Hảo nhận lời tham gia Tân thiên long bát bộ với vai A Tử. Nói về vai diễn này, cô chia sẻ: "Nhân vật A Tử là một thử thách lớn trong sự nghiệp diễn xuất hiện nay của tôi". Dù vậy, nữ diễn viên vẫn hoàn thành xuất sắc và càng khẳng định được tên tuổi của mình. Cô trở thành một trong những nữ diễn viên đắt giá nhất tại Trung Quốc thời điểm đó.

Postmen in the mountains đánh giá phim năm 2024

Cùng năm, Trần Hảo vinh dự được trao danh hiệu "Đệ nhất Hoa Sam" - danh hiệu dành cho những diễn viên dung hòa diễn xuất của thanh y và hoa đán, có thể đảm nhận nhiều vai diễn khác nhau.

Trần Hảo được khán giả Việt Nam biết đến nhiều nhất với vai Như Ý trong bộ phim Như Ý Cát Tường. Nhan sắc ngọt ngào, đài các của cô rất phù hợp với nhân vật tiểu thư học thức có đôi chút kiêu kỳ.

Postmen in the mountains đánh giá phim năm 2024

Trần Hảo từng thử sức trong lĩnh vực âm nhạc và cũng nhận được phản hồi tích cực vì có chất giọng tốt, vũ đạo điêu luyện. Khả năng ca hát, nhảy múa đã giúp Trần Hảo nhận được vai Điêu Thuyền trong phim Tam quốc diễn nghĩa năm 2010. Với vai diễn này Trần Hảo được khán giả ưu ái gọi là "nàng Điêu Thuyền bước ra từ tiểu thuyết".

Postmen in the mountains đánh giá phim năm 2024

Vào thời điểm đỉnh cao sự nghiệp, Trần Hảo khiến phụ nữ phải ghen tị bởi sắc vóc yêu kiều, gương mặt thanh tú hài hòa còn nam giới thì si mê, khát khao.

Trần Hảo từng tuyên bố trước khi lập gia đình rằng, cô sẽ không hết hôn với người cùng làm trong làng giải trí và nhất định phải tìm "một nửa" là một người có tài chính vững vàng. Nổi tiếng và xinh đẹp, Trần Hảo duy trì cuộc sống cá nhân vô cùng kín tiếng. Cô kết hôn với một đại gia vào năm 2009 một cách bí mật – chú rể là Tổng giám đốc toàn khu vực Đại Trung Hoa của KKR & Co. L.P Lưu Hải Phong.

Sau khi lấy chồng, nàng "Điêu Thuyền" xinh đẹp chấp nhận hy sinh sự nghiệp để dành thời gian bên gia đình và sinh cho chồng 3 người con, hai trai và một gái. Trần Hảo trở thành giảng viên của trường Học viện Hý kịch Trung ương vào năm 2019 và lọt vào top tìm kiếm với danh hiệu "Giảng viên đẹp nhất Trung Quốc".

The father prepares the postbag the night before, arranging the mail in the order it will be needed, and wrapping everything carefully against the possibility of bad weather. This will be the last time he packs the bag, and the first time the route will be carried by his son -- who is inheriting his job.

The next morning unfolds awkwardly. The boy's mother is worried: Will be find the way? Will he be safe? The father (Teng Rujun) is unhappy to end the job that has defined his life. But his son (Liu Ye) will be accompanied by the family dog, who has always walked along with the father and knows the path. It is a long route, 112 kilometers through a mountainous rural region of China, and the trip will take three days. The son shoulders the bag and sets off, and then there is a problem: The dog will not come along. It looks uncertainly at the father. It runs between them. It is not right that the son and the bag are leaving, and the father is staying behind.

This is the excuse the father is looking for, to walk the route one last time and show his son the way. The two men and the dog set off together in Huo Jianqi's "Postmen in the Mountains," a film so simple and straightforward that its buried emotions catch us a little by surprise.

The trek represents the longest time father and son have ever spent together; the boy was raised by his mother while his father was away, first for long periods, then for three days at a time. They've never even had much of a talk. Now the son observes that his father, who seemed so distant, has many friendships and relationships along the way -- that he plays an important role, as a conduit to the outside world, a bringer of good news and bad, a traveler in gossip, a counselor, adviser and friend.

The villages and isolated dwellings are located in a region that must have been chosen for its astonishing beauty. There are no factories, freeways or fast food to mar the view, and the architecture has the beauty that often results when poverty and necessity dictate the function, and centuries evolve the form. The dog seems proud to show these things to his new young master.

There are several vignettes, as the postman brings personal news between villages, and in one case continues a long-running deception he has practiced on a blind woman. Her son in the city sends money, but does not write; the postman invents a letter to go with every delivery, "reading" to her out of his imagination. Now that will become part of the son's job.

They receive food and shelter along the way. One night they build a campfire under the stars. They don't share deep philosophical truths, but simple facts about the job, which gradually become the father's explanation to his son about the life he has led, about his satisfactions and regrets. It is too bad he was never at home very much -- but now his son will find out for himself that carrying the mail is an important job and must be taken seriously.

And that's about it. The movie consists of the journey, the conversations, the scenery, the little human stories. No big drama. No emergencies. Just carrying the mail, which over the years has supplied the threads to bind together all of these lives. When the son sets out along on his next journey, the dog cheerfully goes along.