Nhân vật phản diện hắn quá mỹ lệ Wattpad

Văn án:Từ Hành Chi ở trong văn của mình viết:Tại bên kia núi bên kia sông có một đám nhân vật phản diện, bọn họ lanh lợi lại đáng yêu, bọn họ ngàn kỳ lại bách quái (*), bọn họ cần cù chăm chỉ, muốn từ trong nhà lao chạy ra.Sau đó, hắn xuyên vào văn của mình.Thế giới nói: Ngươi giả thiết đảo loạn trật tự thế giới, ngươi nếu định dự định phá tan lao tù, phải đem nhân vật phản diện boss chiếm lĩnh thế giới giết chết.Từ Hành Chi nói: Xin lỗi, ta chỉ là một con cá mắm.Thế giới nói: Không liên quan, nhân vật phản diện là sư đệ ngươi tự tay sủng lớn, hắn nghe lời của ngươi nhất.Từ Hành Chi:... Ta không có viết giả thiết như vậy a.Boss mặt ôn nhu: Sư huynh, ngươi thích khóa sen vàng này, hay là xiềng xích bạc này? Ngươi chậm rãi chọn, cái gì ta cũng đều nghe theo ngươi.Từ Hành Chi:... Ta không có viết giả thiết như vậy a.- - giả thiết này, hết thảy như ngươi mong muốn.Giả thiết công thụ: Hắc liên hoa mỹ nhân sư đệ công × thật phóng đãng cao soái sư huynh thụ. Niên hạ, mỹ công soái thụ, chủ thụ 1V1.

Một câu nói giới thiệu tóm tắt: Mười năm uống băng, khó nguội lạnh nhiệt huyết.


♡♡♡ LẠI LÀ ĐỀ CỬ CỰC MẠNH ♡♡♡

Đây là một bộ hay, rất rất hay, lâu rồi mới đọc truyện xuyên thư logic rõ ràng thế này nha. Khó mà chê được chỗ nào luôn á. Bữa mình tự dưng thấy một chiếc fanart quá xinh bên Lofter nên bèn mò đi đọc QT. Spoil kha khá nên thỉnh cân nhắc hẵng đọc.

Đại khái là thụ Từ Bình xuyên vào quyển thoại bản mình viết (thoại bản nha chứ ko phải tiểu thuyết hiện đại, bạn thụ vẫn ở thời cổ thôi), được “Nhận thức của thế giới” giao nhiệm vụ phải đến Man Hoang – nơi giam giữ những phạm nhân mang tội ác tày trời và giết Mạnh Trọng Quang (công) thì mới có thể trở về bên gia đình. Từ Bình xuyên vào xác Từ Hành Chi – kẻ bị đổ tội phản bội, bị hủy kinh mạch biến thành phàm nhân, cũng chính là sư huynh của Mạnh Trọng Quang. Nhưng từ khi vào Man Hoang, Từ Bình nhận ra những gì mình chứng kiến khác hẳn với cuốn thoại bản mình viết. Rốt cuộc thì đâu mới là chính tà thực sự? Đâu mới là thân phận thật sự của Từ Bình và những tù nhân ở Man Hoang?

Nhân vật chính không nghe răm rắp theo lệnh, y có khao khát trở về, nhưng cũng không hoàn toàn tin vào lời hứa hẹn của “Nhận thức của thế giới”, y biết phân tích, biết suy nghĩ, có chính kiến riêng và phải nói là cực kỳ thông minh. À bonus cái là bạn rất giỏi nữ công gia chánh nhé ^^ Dù đoạn đầu có cái chỗ này thấy hơi ngơ nè, trời ơi đáng lẽ phải nhận ra ngay là nguyên chủ với Mạnh Trọng Quang có gian tình chứ, có sư huynh đệ nào suốt ngày ôm ôm ấp ấp nhau ko? Có không? À quên, có Khúc Trì với Đào Nhàn 😀 xin lỗi hai bạn. Ánh mắt công nhìn thụ nó bắn ra hai chữ to đùng “Muốn ch!ch”.

Việc Từ Bình chính là Từ Hành Chi cũng dễ đoán, bởi nguyên chủ – Từ Hành Chi được miêu tả quá sinh động, y là một con người, có ảnh hưởng đến người xung quanh, chứ không chỉ đóng vai trò chết đi rồi đưa một cái xác cho nhân vật chính trú vào như các truyện khác. Tính cách của Từ Hành Chi cũng giống với Từ Bình, chứ không đã chẳng có chuyện người ngoài không nghi ngờ gì, vốn dĩ hai người họ là một mà.

Kiểu người như Từ Hành Chi chắc ai cũng thích, phóng khoáng không câu nệ, yêu ghét rõ ràng, quý ai là thật lòng đối tốt với người ta, bảo vệ người mình yêu thương bằng mọi giá. Đặc biệt nuôi con nít rất mát tay, nuôi kiểu gì mà hai thằng sư đệ bị bẻ cong hết sạch :))) Từ Hành Chi cưng chiều Mạnh Trọng Quang hơn vì hắn hay bám lấy mình, hay làm nũng, còn Cửu Chi Đăng lúc nào cũng cố tự làm mọi việc, nên yên tâm về hắn hơn. Nhưng cũng chẳng hề thiên vị đâu, vì Cửu Chi Đăng mà Từ Hành Chi đã đánh đổi nhiều thứ. Có lúc cảm thấy phải chăng Từ Hành Chi quá tốt với Cửu Chi Đăng, quá quan tâm đến hắn, đến nỗi như tình yêu? Nhưng rồi lại nghĩ không phải vậy, nếu đó là Chu Bắc Nam, Khúc Trì hay bất cứ người bạn, người thân nào khác, mình tin Từ Hành Chi cũng sẽ chẳng ngần ngại hành động như đã làm với Cửu Chi Đăng.

Mình muốn tác giả nói rõ hơn quá trình Từ Hành Chi phải lòng Mạnh Trọng Quang ấy, đây mới là phần quan trọng nè trời ơi. Mạnh Trọng Quang trong phần hồi ức có phần mờ nhạt hơn Cửu Chi Đăng, phải nói rõ làm sao Từ Hành Chi yêu Mạnh Trọng Quang cho nó rốt ráo chứ. Có thể nhận ra Từ Hành Chi đối tốt với mọi người, nhưng luôn dành sự cưng chiều đặc biệt nhất cho Mạnh Trọng Quang. Cái mình muốn biết là sao bạn ý chuyển được từ tình cảm sư đệ sang người yêu kìa? Chắc kiểu lâu ngày sinh tình, yêu lúc nào chẳng hay nhỉ?

Ấn tượng nhất là tình nghĩa giữa người với người mà tác giả thể hiện. Có người xấu thì cũng có người tốt. Các nhân vật phụ không phải một đám pháo hôi không não, vì một lời nói mà thay đổi suy nghĩ về người thân của mình. Họ vừa lý trí vừa tình cảm, bên nhau khi suôn sẻ và cũng không bỏ mặc nhau trong lúc khó khăn, cho nên đọc đỡ ức chế hơn nhiều bộ khác, khi mà quần chúng bị dắt mũi quá dễ dàng. Mỗi con người một tính cách, có cả khuyết điểm lẫn ưu điểm, có thể thấy họ chịu thay đổi bản thân mình vì bè bạn, vì đồng môn.

Ví dụ Ôn Tuyết Trần ghét kẻ phi đạo, nhưng vì Từ Hành Chi không phân biệt chính tà, dốc lòng bảo vệ những người phi đạo nhưng thiện lương, cho nên hắn cũng thay đổi cách nhìn về Lục Ngự Cửu, về Cửu Chi Đăng, dù trong lòng có thể không thích, nhưng giữ đúng mực, biết đúng biết sai, không còn cực đoan như ngày trước nữa.

Hay như lúc Thanh Tĩnh quân chết, dù mọi bằng chứng chống lại Từ Hành Chi, dù Nghiễm Phủ quân một mực cho rằng y là thủ phạm, nhưng người trong sư môn tin vào Từ Hành Chi mà họ quen biết, tin vào nhân cách của y, chứ không vì một vụ việc đang mơ hồ mà quay sang chỉ trích đồng môn quen biết bao năm. (À mà đm Tạp La nhé, dám làm trò khốn nạn với mỹ nhân sư phụ cục cưng của ta, phiên ngoại bị ngược đáng đời mi! Nhưng mà đôi này OE tui cũng buồn lắm, sư phụ cho ổng một cơ hội đi mà T.T )

Nói thật lúc đầu mình không thích công lắm, vì Mạnh Trọng Quang là kiểu làm nũng, dính người, thích giả nai yếu ớt để lấy lòng người yêu, đúng kiểu công mình ngán. So sánh giữa hai người sư đệ yêu Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang lúc nào cũng bám dính sư huynh, thích giả nai để được sư huynh cưng chiều, trước mặt sư huynh một kiểu, trước mặt người khác một kiểu; còn Cửu Chi Đăng thì mặc cảm tự ti, yêu nhưng không dám nói, lúc nào cũng lo sợ, khát khao tình yêu từ sư huynh, vậy nên thường người đọc sẽ thương Cửu Chi Đăng hơn. Cả hai đều không phải kiểu mình thích lắm, cơ mà hồi đầu mình thông cảm với Cửu Chi Đăng hơn, vì hắn có phần thiệt thòi so với Mạnh Trọng Quang.

Tác giả gọi hai đứa này là Quang muội với Cửu muội cũng không sai, nội tâm thiếu nữ yếu đuối vồn, khác nhau nhiều nhưng điểm giống nhau cũng chả ít. Đều là mỹ công :v, đều yêu sư huynh, coi sư huynh là tất cả trên đời, vừa đáng thương cũng vừa đáng trách.

Mạnh Trọng Quang là thiên yêu, trời sinh đất dưỡng, không có ràng buộc. Tính cách hắn cũng vậy, có lẽ vì không phải con người nên suy nghĩ của hắn đơn thuần hơn nhiều, yêu là thể hiện, không quản ngại điều gì khác, tình yêu của hắn lộ liễu, tự do, yêu hết lòng hết dạ. Và có phần “ích kỷ” hơn, vì hắn đặt tình yêu của mình lên trên hết, đặt bản thân và sư huynh lên trên hết, nên hắn chỉ muốn sao cho mình và người yêu được hạnh phúc, chứ không để ý ánh mắt người ngoài.

Đọc về sau thì lại càng mong Mạnh Trọng Quang bám dính sư huynh cơ, vì sư huynh là cả thế giới của hắn mà. Hắn chẳng phải người tốt, nhưng cũng không hoàn toàn xấu. Những đoạn nói về 13 năm trong Man Hoang thực sự khiến tình cảm mình với các nhân vật tăng thêm nhiều, mỗi người một nét riêng, mỗi người một vẻ đẹp riêng. Nhân vật Mạnh Trọng Quang không chỉ là một đứa nhóc to xác vặn vẹo, hắn thâm tình, yêu sư huynh hết lòng, cũng có lúc lo sợ, áy náy, biết thay đổi suy nghĩ vì sư huynh, không còn ích kỷ như ngày trước. (Ko bằng ngày trước chứ vẫn ích kỷ đấy 🙂 )

Cửu Chi Đăng thì hoàn toàn ngược lại, thân phận đặc biệt, hắn ở cả hai bên Ma đạo và Chính đạo, nhưng lại không được bên nào đón nhận hoàn toàn, chỉ có sư huynh Từ Hành Chi là người tốt nhất với hắn. Hắn ẩn nhẫn, câu nệ, kìm nén đến đáng thương, không dám thể hiện tình yêu với sư huynh, nhưng Cửu Chi Đăng quên mất rằng Từ Hành Chi đâu quan tâm những chuyện ấy. Cứ giấu mãi, đến lúc biết sư huynh phải lòng Mạnh Trọng Quang rồi thì lại hối hận, hụt hẫng, suy sụp.

Nhưng đến phần sau thì mình thật sự thất vọng với Cửu Chi Đăng, biết là hắn muốn trả thù cho Từ Hành Chi, nhưng kiểu đi quá giới hạn không màng đúng sai như thế đã đi trái lại với những gì sư huynh hắn dạy dỗ. Yêu Từ Hành Chi mà lại giết hại những người y yêu thương nhất, những người y nỗ lực bảo vệ, chỉ muốn sự thỏa mãn cho mình chứ không cho cả người mình yêu. Từ lúc ấy hắn đã chẳng có phần thắng trước Mạnh Trọng Quang rồi, quá khứ hắn được Từ Hành Chi yêu thương hết lòng, nhưng đó là tình cảm giữa sư huynh đệ, sau này thì càng vĩnh viễn không có được tình yêu của sư huynh.

Mỗi lần làm sai rồi bảo “Đáng lẽ sư huynh nên giết ta khi ta thức tỉnh huyết thống Ma đạo” ý, thấy ghét kinh khủng, được người ta cứu rồi lại dùng ơn nghĩa đó để ngụy biện cho tội ác của mình hả? Đáng thương thì có đáng thương thật, nhưng cũng một phần do bản thân hắn mà ra thôi.

Truyện có thắt có mở, âm mưu dương mưu đủ cả, và cũng không xoắn não khiến người đọc không hiểu gì. Đặc biệt tác giả xây dựng dàn nhân vật phụ quá là XUẤT CMN SẮC!!! Ai cũng nổi bật hết, kể về từng người chắc ai mình cũng phải biết một bài review riêng mất thôi. Tình cảm của cặp nào cũng đẹp, BE HE OE đủ cả. Huhuhuhu đọc đoạn Ôn Tuyết Trần đoàn tụ bên Chu Huyền mà t khóc một dòng sông aaaa. Mình thích nhất mẫu người như Khúc Trì ấy, ôn nhu tràn bờ đê mà còn đáng tin cậy nữa. Chu Bắc Nam thì nóng tính nhưng thật lòng, cái gì cũng tỏ ra ngoài hết nên ko hề tâm cơ, couple anh này với vợ nhỏ Lục Ngự Cửu dễ thương deso. Nói chung cái dàn F4 tứ môn thủ đồ này toàn cực phẩm, 1 thẳng 3 cong hơi ko cân bằng tí nhưng toàn người tốt, ai mình cũng thích cũng thương hết. À thêm nữa mình ship Tạp Tứ x Từ Bình Sinh nhé, cà lơ phất phơ công x ngu ngơ biệt nữu thụ áu áu, cặp này dễ thương quá mức, Tạp Tứ đúng chuẩn kiểu công mình thích luôn yêu anh vl ! Mình thấy tác giả có vẻ ẩn ý cho cặp này HE về chung một nhà rồi nè hố hố!

Bộ này nếu có H mình sẽ cho 10/10, có cả play dây leo mà tác giả ăn mặn thật (thực ra chưa mặn bằng Cửu Châu Nguyệt Hạ, mấy truyện của bả còn có play rắn 9 đầu x người :v). Nhưng ăn chay thôi cho 9.98/10 thôi. QT bộ này siêu dễ đọc, mọi người ơi ai chưa đọc thì nhảy hố ngay đi ~~~

Nghe tác giả thả thính trên weibo rằng sắp viết một bộ hòa thượng công x đạo sĩ thụ. Ôi chời ơi chị chọc trúng fetish của em rồi đó chị có biết hông??? Mình đặc biệt thích hòa thượng công (Tạ Chinh Hồng nè, Huyền Mẫn nè cíu) và đạo sĩ thụ (Thẩm Kiều nè, Khiên Na Ma La nè má ơi). Hóng-ing!!!

Thêm nữa là cái chùm phiên ngoại quá sức thỏa mãn lòng người, huhu ai cũng hạnh phúc hết vui quá huhu \(ToT)/ Chứ đọc chính văn đau thấu tim…..

By the way dạo này truyện tích phân hàng tỷ bên Tấn Giang có nhan nhản ấy nhờ, ngày trước bộ nào khoảng sáu bảy chục triệu là ngon rồi, giờ nó tăng lên chóng cả mặt @_@.