Lãnh chúa phong kiến là ai

Phong kiến là một chế độ của tổ chức chính trị và xã hội tồn tại ở Tây Âu trong thời trung cổ và ở Đông Âu trong khuôn khổ của Thời đại hiện đại . Trong hệ thống này, lãnh chúa phong kiến đã trao đất (người sợ hãi ) cho một chư hầu để đổi lấy những cân nhắc nhất định. Cả hai, theo cách này, đã có nghĩa vụ đối ứng.

Bạn đang xem: Lãnh chúa là gì

Lãnh chúa phong kiến là ai

Lãnh chúa phong kiến, với tư cách là người quản lý đất đai, là người nắm giữ quyền lực . Người đàn ông này chịu trách nhiệm bảo vệ các chư hầu của mình; các chư hầu, mặt khác, có nghĩa vụ phải cống nạp và thuế cho lãnh chúa của họ.

Do đó, người ta thường nói rằng lãnh chúa phong kiến ​​và chư hầu trao đổi lòng trung thành. Lãnh chúa đã trao đất và phí cho chư hầu, và ông đảm nhận cung cấp hỗ trợ chính trị và quân sự và trả các khoản thuế tương ứng.

Điều quan trọng là phải nhấn mạnh rằng các chư hầu là những người tự do, mặc dù họ phụ thuộc vào các lãnh chúa phong kiến. Trong chế độ phong kiến ​​cũng có nông nô, là nông dân dưới sự kiểm soát của lãnh chúa trong điều kiện tương tự như của một nô lệ.

Do đó, cần phải phân biệt giữa lãnh chúa phong kiến, chư hầu và nông nô. Vị lãnh chúa phong kiến ​​từng là một nhà quý tộc có một sự cuồng nhiệt và thích quyền lực . Chư hầu, cũng là một người tự do và, trong nhiều trường hợp, quý tộc, đã nhận được sự kính trọng từ lãnh chúa, người mà anh ta có nghĩa vụ phải kinhdientamquoc.vnnh danh và hỗ trợ anh ta cả về chính trị và quân sự. Người hầu, mặt khác, thuộc về những người bình thường, đã buộc phải cung cấp dịch vụ cho lãnh chúa phong kiến ​​và cho anh ta một phần trăm công kinhdientamquoc.vnệc của mình và không thể mua hoặc bán đất. Trên thực tế, không một người hầu nào có thể rời khỏi vùng đất của mình mà không có sự cho phép của lãnh chúa phong kiến.

Xem thêm: Nghĩa Của Từ Attic Là Gì ? (Từ Điển Anh Nghĩa Của Từ Attic, Từ Attic Là Gì

Ngoài tất cả những gì đã nói về lãnh chúa phong kiến, cũng rất thú vị khi biết rằng anh ta thực sự có một quyền lực vô hạn trong vùng đất của mình và khi anh ta nhận được chúng, đồng thời, anh ta có quyền đối với những gì cư dân của anh ta. Theo cách này, nó đã được thiết lập cái gọi là "mối quan hệ của sự phục vụ", đó là thứ giữ cho mỗi lãnh chúa phong kiến ​​với những người hầu của vùng đất của họ.

Một trong những khía cạnh gây tò mò nhất liên quan đến chế độ phong kiến ​​và về điều mà nhiều lý thuyết vẫn còn tồn tại là cái được gọi là quyền của pernada. Điều này chứng tỏ rằng nó trở thành quyền mà mọi lãnh chúa phong kiến ​​phải có thể tận hưởng tình dục của tất cả các chư hầu đã kết hôn trong đêm tân hôn của họ, do đó, vị trí đặc quyền của anh ta cho phép anh ta là người khiến người phụ nữ đã kết hôn mất trinh tiết.


Ở bên phải đó có nhiều vị trí và ý tưởng, nhưng đối với một số nhà sử học, cuối cùng họ không được đền đáp bằng cuộc gặp gỡ tình dục giữa người đàn ông và người phụ nữ, nhưng nó đã được giải quyết trả cho người chồng số tiền kinh tế này cho người đầu tiên.

Về lãnh chúa phong kiến, điều quan trọng là phải biết rằng, ngoài quyền, ông còn có nghĩa vụ. Cụ thể hơn, điều cơ bản là luôn luôn vâng lời nhà vua trên ngai vàng, bởi vì đó là điều mà chế độ quân chủ chịu trách nhiệm cho anh ta sự sợ hãi và do đó, quyền lực của anh ta trên các vùng đất và Nông dân.

Câu hỏi: Lãnh địa phong kiến là gì

A. Vùng đất rộng lớn của nông dân

B. Vùng đất rộng lớn của các tướng lĩnh quân sự

C. Vùng đất rộng lớn của lãnh chúa phong kiến

D. Vùng đất rộng lớn của lãnh chúa và nông nô.

Lời giải

Đáp án: C

Giải thích chi tiết

* Lãnh địa phong kiến:là một đơn vị chính trị và kinh tế cơ bản trong thời kì phong kiến phân quyền ở Tây Âu.

* Đời sống kinh tế trong lãnh địa:

- Lãnh địa là cơ sở kinh tế đóng kín, mang tính chất tự nhiên, tự cấp, tự túc, không có sự trao đổi buôn bán với bên ngoài.

- Nông nô là người sản xuất chính trong các lãnh địa. Họ bị gắn chặt với ruộng đất và lệ thuộc vào lãnh chúa.

* Đời sống chính trị trong lãnh địa:

- Mỗi lãnh địa là một đơn vị chính trị độc lập.

- Các lãnh chúa có quyền cai trị lãnh địa của mình như một ông vua, có quân đội, toà án, pháp luật riêng, chế độ thuế khoá, tiền tệ riêng, có chế độ thuế khóa, tiền tệ, cân đong đo lường riêng.

- Một số lãnh chúa lớn còn buộc nhà vua ban cho mình quyền “miễn trừ” không can thiệp vào lãnh địa của lãnh chúa. Như vậy, nhà vua thực chất cũng là một lãnh chúa lớn.

- Trong các lãnh địa, lãnh chúa sống cuộc sống nhàn rỗi, xa hoa. Họ sống sung sướng trên sự bóc lột tô thuế và sức lao động của nông nô.

Kiến thức mở rộng

1. Khái niệm lãnh địa phong kiến.

-Phong kiếnlà cấu trúc xã hội xoay quanh những mối quan hệ xuất phát từ việc sở hữu đất đai để đổi lấy lao động. Tạichâu Âu, chế độ này là một tổng hợp các tục lệ pháp lý và quân sự nở rộ vào giai đoạn từthế kỷ 9tới15.

-Về mặt thuật ngữ, chế độphong kiến(phong tước, kiến địa) là một từ gốc Hán-Việt:封建, xuất phát từ hệ tư tưởng chính trị thờiTây Chu,Trung Quốc. Vào thời này, vua Chu ra chế độ đem đất đai phong cho bà con để kiến lập các nước chư hầu gọi là "phong kiến thân thích". Do chế độ này giống chế độ phong đất cho bồi thần ởChâu Âunên người ta đã dùng chữ "phong kiến" để dịch chữféodalitétừ tiếng Pháp. Tuy vậy cả hai chữ này chỉ mới phản ánh hình thức phân phong đất đai chứ chưa phản ánh bản chất của chế độ đó. Trong các ngôn ngữ châu Âu,féodalitébắt nguồn từ chữfeodtrongtiếng Latinhnghĩa là "lãnh địa cha truyền con nối".

-Phong kiến phản ánh hình thức truyền nối và chiếm hữu đất đai củachế độ quân chủthời xưa, trong thờiquân chủ chuyên chế. Trong nhiều trường hợp, những thời kỳquân chủtrước kia cũng được gọi là thời kỳ phong kiến. Tuy nhiên, trong thời hiện tại, thể chế về chế độ quân chủ thời nay là chế độquân chủ lập hiến, cho nên phong kiến chỉ phản ánh một giai đoạn, một thời kỳ hay là một hình thái của chế độ quân chủ.

- Lãnh địa là một khu đất rộng lớn: ở đó có cả đất trồng trọt. Trong khu đất của lãnh chúa có những lâu đài, dinh thự, nhà thờ, nhà kho, chuồng trại... có hào sâu, tường cao, tạo thành những pháo đài kiên cố.

2. Lãnh chúa và nông nô

a. Lãnh chúa là thuật ngữ chỉ những người có toàn quyền sở hữu các lãnh địa phong kiến Tây Âu thời trung đại. Ở Tây Âu, LC thường xuất thân từ nhà chỉ huy quân sự, có công trong việc lập vương quốc, được hưởng đất ân tứ bênifixium. Sau biến dần đất đó thành của riêng và có toàn quyền trên lãnh địa của mình. Một số LC còn được sử dụng "quyền miễn trừ", biếnlãnh địacủa mình thành một quốc gia riêng. Mỗi LC còn có quan hệ phụ thuộc nhất định với chúa khác trong hệ thống đẳng cấp phong kiến phong quân - bồi thần.

b. Nông nô(tên gốc: Serf) là tình trạng của những ngườinông dânhaytá điềndướichế độ phong kiếnmà địa vị của họ phụ thuộc vào người chủ đất và thân phận giống như một ngườinô lệở cácnông tranghaynông trạithời kỳ đó. Nói một cách khác, nông nô là một nô lệ làm việc trong lĩnh vực nông nghiệp, nông nô xuất hiện ởchâu Âuthời kỳ Trung Cổ và kéo dài đến giữa thế kỷ 19 (điển hình là nướcNga). Chế độ nông nô bao gồm việc cưỡng bức lao động của nông nô bị ràng buộc về thân thể trên những mảnh đất thuộc sở hữu của một lãnh chúa. Những người nông nô tham gia không chỉ làm việc trong các lĩnh vực nông nghiệp mà còn là thuộc về chủ sở hữu của các hầm, mỏ, rừng và công trình giao thông.

3. Đời sống kinh tế

+ Nông nô nhận ruộng đất của lãnh chúa cày cấy và nộp tô, ngoài ra còn dệt vải, may quần áo, làm giầy dép, đóng đồ đạc, vũ khí... , chi mua một vài hàng nhu yếu phẩm như sắt, tơ lụa, đồ trang sức.

+ Thủ công nghiệp cũng chỉ hoạt dộng trong lãnh địa, nông nô làm các nghề phụ như dệt vải, may quần áo, làm công cụ... , lãnh chúa có những xưởng thủ công riêng như xưởng rèn, đồ gốm, may mặc.

+ Lãnh địa là đơn vị kinh tế tự nhiên, tự cấp, tự túc, việc trao đổi buôn bán trong lãnh địa đóng vai trò thứ yếu.

- Đời sống chính trị trong lãnh địa:

+ Mỗi lãnh địa là một đơn vị chính trị độc lập, lãnh chúa được coi là ông vua con, có quân đội, toà án, pháp luật riêng, chế độ thuế khoá, tiền tệ riêng...

+ Đời sống lãnh chúa:

  • Lãnh chúa có cuộc sống nhàn rỗi, xa hoa; sung sướng, thời bình chỉ luyện tập cung kiếm, cưỡi ngựa, dạ hội, tiệc tùng.
  • Đối với nông nô: bóc lột nặng nề và đối xử hết sức tàn nhẫn.

+ Đời sống nông nô:

  • Có thể nói, nông nô là người bị áp bức bóc lột nhất trong chế độ phong kiến, họ hoàn toàn bị phụ thuộc vào ruộng đất của phong kiến, địa chủ, bị phong kiến, địa chủ chiếm đoạt sản vật, ngoài ra còn phải làm nhiều công việc tạp dịch phục vụ phong kiến, địa chủ. Nông nô tuy không phải là tài sản của phong kiến địa chủ, nhưng khi phong kiến, địa chủ bán ruộng đất thì bị bán theo, sản vật do nông nô làm ra bị phong kiến địa chủ chiếm hữu.
  • Nông nô là người sản xuất chính trong các lãnh địa. Họ bị gắn chặt và lệ thuộc vào lãnh chúa, nhận ruộng đất vể cày cây và phải nộp tô nặng, ngoài ra họ còn phải nộp nhiều thứ thuế khác.
  • Song họ vẫn được tự do trong sản xuất, có gia đình riêng, có nông cụ và gia súc.