Côn thịt bôi thuốc cho hoa huyệt

Edit: Phương

Beta: Minh + Thỏ

Ngoài xe là cảnh đẹp ngày xuân, đây là lần đầu tiên trong suốt hai kiếp người nàng được rời khỏi chốn thâm cung nên không khỏi có chút tò mò.

Đã nghe nói Ngạo Quốc là mảnh đất dồi dào, sơn xuyên tú mỹ. Cảnh vật nơi đây mê người hơn nhiều so với thảo nguyên, sa mạc và hoang mạc ở Đại Diễn.

Những dấu hôn cùng dấu răng trên người nàng đã được bôi thuốc, tuy rằng vẫn nhìn trông tím tím xanh xanh đáng sợ vô cùng nhưng hiệu quả của thuốc mỡ cực tốt, một lát sau nàng liền không còn đau nữa.

"Nằm hay là quỳ lại đây?"

Tần Nghiêu Huyền lấy cây ngọc côn từ trong hộc tủ nhỏ ra rồi dùng thuốc mỡ trong hộp quét lên xong để Đào Hoa lựa chọn.

Đương nhiên là nằm xuống thì sẽ thoải mái hơn nhiều, tư thế quỳ xuống đưa lưng về phía Tần Nghiêu Huyền trông thật giống tiểu cẩu (chó con), quá mức thẹn thùng. Nhưng Đào Hoa lo sợ hắn lại nổi nóng nên đặc biệt chậm rãi đưa lưng về phía hắn.

Nàng ép eo xuống, tách hai chân ra, khiến cho cái mông trắng nõn hiện ra trước mắt Tần Nghiêu Huyền. Áo lụa hồng nhạt treo bên hông nàng, chọc hắn miệng đắng lưỡi khô.

Hôm nay do xuất phát có chút vội, Đào Hoa chưa kịp sửa soạn nên vẫn để một đầu tóc xõa ra như thác, mái tóc đen như mực rơi tán loạn trên thảm lông cừu.

Cảnh xuân bí ẩn nơi chân tâm bị hắn nhìn không sót gì, môi thịt đẫy đà có chút sưng đỏ, còn vương vấn chút xuân thủy đầm đìa. Lỗ nhỏ phấn nộn bởi vì bị thao quá độ mà vẫn sưng chưa khép lại được, lộ ra mị thịt đỏ tươi bên trong. Ánh mắt nóng rực của hắn khiến thân thể nàng run lên, dưới tiếng than nhẹ của nàng mà dâm thủy từ huyệt khẩu chậm rãi rơi xuống.

Cả khoang xe tràn ngập mùi hương cơ thể của Đào Hoa, còn có xuân thủy dính nhớp, cùng với mùi tanh của tinh dịch.

Bộ dáng dâm uế của Đào Hoa khiến lòng Tần Nghiêu Huyền ngứa ngáy, dưới thân lại phồng lên một cục, chỉ nghĩ muốn đem dương vật nhét vào tiểu huyệt dâm đãng chảy nước không ngừng của nàng., khiến cho xuân tủy vương vãi khắp nới, khóc loạn ô ô cầu xin hắn tha thứ.

"Hoa Nhi chỉ bị trẫm nhìn một chút liền ướt sao?"

Ngón tay hắn vê nhẹ hoa môi, xoa nhẹ nhụy châu đang ướt đẫm xuân thủy của nàng: "Bên trong này nhiều nước như vậy, thuốc mỡ dù bôi vào cũng vô dụng"

"Bệ ạ...Thần thiếp không chịu nổi."

Đào Hoa ủy khuất mà rên hừ hừ, hôm qua bị hắn đè cả đêm, còn phát bệnh, lúc này đây nàng đâu còn sức để bị hắn thô bạo cắm trừu đây.

"Trẫm biết thân mình Hoa Nhi không tốt, đêm qua nàng khóc đáng thương như vậy, nước nôi lênh láng ướt đẫm cả giường"

Tần Nghiêu Huyền ngừng vuốt ve âm đế trên tay, hai ngón tay bẻ hoa huyệt của nàng cẩn thận xem xét: "Yên tâm, tiểu huyệt nàng còn chưa nứt ra"

Đào Hoa nên cảm tạ khối thân thể tuổi trẻ đầy sức sống này hay là cảm tạ hắn hôm qua hạ thủ lưu tình không làm làm nàng cho đến chết đây?

Thật là càng nghĩ lại càng ủy khuất, ngọc côn dính đầy thuốc mỡ lại hướng bên trong đẩy vào một chút, Đào Hoa liền rơi nước mắt. Đợi đến khi ngọc côn tiến vào toàn bộ, thuốc mỡ được thoa đầy tiểu huyệt, Tần Nghiêu Huyền bế nàng lên, bàn tay lớn dùng khăn gấm tinh tế giúp nàng lau nước mắt lem luốc trên khuôn mặt tinh xảo.

"Làm đau Hoa Nhi sao?"

"Ân" Đào Hoa cảm thấy côn thịt dưới thân lại ngạnh thêm một phần, nước mắt lại lộp bộp rơi xuống vừa lấy lòng nhìn hắn: "Bệ hạ, ở trên xe ngựa không thích hợp"

"Trẫm biết Hoa Nhi xấu hổ"

Tần Nghiêu Huyền đem ngón tay ấn lên môi nàng, có chút nghiền ngẫm nói: "Hoa Nhi muốn dùng miệng nhỏ phía trên hay phía dưới?"

Vì lẽ nào mà vẫn phải làm? Nàng làm sao mới có thể cự tuyệt hắn đây?

Đào Hoa suy tư một lát, muốn nói rằng sẽ dùng miệng hầu hạ hắn, nhưng Tần Nghiêu Huyền lại nói: "Hoa Nhi không muốn xem phong cảnh ngoài cửa sổ sao?"

Chỉ thấy Tần Nghiêu Huyền đem cửa sổ mở ra, đôi mắt nàng liền chăm chú nhìn cảnh vật chưa ba giờ thấy qua ô cửa. Cây cối bên đường cao to không đồng nhất, trên từng nhánh cây thi thoảng có một số chim đang đậu, tiếng trâu bên bờ ruộng ven đường vang lên từng hồi.

Tần Nghiêu Huyền ôm nàng vào lông ngực, chậm rãi rút ngọc côn hàm trong tiểu huyệt nàng ra, sau đó lấy côn thịt thô to nổi đầy gân xanh cọ xát huyệt khẩu nàng: "Trẫm vừa cắm nàng, mà nàng lại có thể nhìn cảnh vật bên ngoài thỏa thích được không?"

"Được"

Giọng nói hắn khàn khàn thấm đẫm tình dục, giống như mật đường bọc thạch tín, nhưng lại khiến Đào Hoa vui vẻ chịu đựng.

Nam nhân đã nhốt nàng mười năm vậy mà có thể nguyện ý cho nàng liếc mắt nhìn cảnh bên ngoài. Dẫu chưa biết là phúc hay là họa, nhưng trước cứ nhìn đã rồi lại nói.

Hai mảnh thịt môi mềm mại ướt đẫm nuốt lấy long căn, nguyên cây chậm rãi đi vào trong cơ thể nàng, hoàn toàn chậm rãi đi vào cũng không tính là đau,nhưng khi dương vật cắm vào, do bôi thuốc mỡ lên hiệu lực càng tăng,quy đầu ở hoa tâm ma xát qua lại khiến cho Đào Hoa không nhịn được mà nheo mắt rên rỉ, vòng eo mềm mại dựa vào lồng ngực Tần Nghiêu Huyền.

Gió thỉnh thoảng thôi vào không khí ấm áp của mùa xuân khiến Đào Hoa mê say, Tần Nghiêu Huyền dùng tay nâng nhũ thịt trắng nõn của nàng, một bên xoa nắn âu yếm.

Nguyên lai mùa xuân sẽ khiến con người động dục dễ dàng, Đào Hoa ngẩng đầu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nửa khuôn mặt của Tần Nghiêu Huyền, biểu cảm vô cùng nhu hòa.

Trông hắn không giống như đang tức giận?

"Nghiêu Huyền"

Nàng ngơ ngác gọi một tiếng, đem nhũ thịt hôm qua bị niết đau vào lòng bàn tay hắn.

"Ở đây có chút đau"

"Trẫm liền bôi thuốc cho nàng"

Tần Nghiêu Huyền cười khẽ đem nhũ thịt nàng xoa đến trướng lên mới chậm rãi đem tay chuyển qua khu vực thần bí dưới thân, ngón tay thon dài dính thuốc mỡ vuốt ve trên hoa môi căng tràn, ngay cả đỉnh âm đế cũng không buông tha.

"A..." Thật thoải mái, thuốc mỡ thấm vào da thịt mang theo chút khoái cảm tê dại.

Đào Hoa được hắn bôi thuốc săn sóc càng thêm khẩn trương thích ý. Cảnh xuân ngoài cửa sổ lúc này càng thêm hương diễm động lòng người, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót dễ nghe.

Tần Nghiêu Huyền bỗng nhiên thọc vào rút ra một chút khiến cho Đào Hoa không kìm được mà bật thốt ra tiếng rên rỉ ái muội.

Dưới thân phun một bãi xuân thủy, nhưng lại bị cự long cực đại đẩy vào trong huyệt, trong khi đó, bàn tay Tần Nghiêu Huyền không ngừng xoa nắn bụng nhỏ tinh xảo của nàng.

"Huyệt của Hoa Nhi đang hàm chứa trẫm" Ngón tay hắn như đang miêu tả hình dạng côn thịt trong bụng nhỏ, cuối cùng lại đảo quanh rốn nàng từng vòng, hắn chậm rãi nói: "Bị trẫm cắm rất sướng sao?"

"Còn không phải do long căn người quá thô hay sao" Đào Hoa híp mắt có chút buồn ngủ, mềm mại nói: "Cắm đến mức tiểu huyệt của thiếp thật trướng, lưu đến bên trong cũng không chảy ra, đương nhiên sướng rồi"

Vốn là đứng đắn trả lời nhưng giọng điệu nàng lại có chút lên án, ai ngờ lại khiến Tần Nghiêu Huyền than thở một tiếng, cúi xuống hôn nhẹ vành tai nàng.

"Hoa Nhi của trẫm thật ngoan"

Như thế nào lại lấy lòng hắn thành công rồi? Đào Hoa nghe thấy tiếng nước ái muội do hắn liếm láp bên tai nàng mà dưới thân lại bất giác mà co rút lại, mút đến phát ra thanh âm dâm đãng.

A, thân mình lại nóng lên, có chút muốn hắn.

Đào Hoa biết thân thể này mẫn cảm cũng không để ý, khi làm dâm dịch chảy rất nhiều,rất thoải mái, nhưng dù sao chạy trốn cũng không bằng hưởng thụ, dù cho bị dạy dỗ bằng roi trở thành tiện nô Tần Nghiêu Huyền dâm đãng trong miệng thế gian

Mông nhỏ vừa bị nâng lên, ngay lập tức đã bị Tần Nghiêu Huyền phát hiện, lại tiếp tục đè eo nàng xuống.

"Ha a..."

Khoái cảm tinh tế khiến Đào Hoa có chút thẹn thùng, nàng duỗi tay đóng cửa sổ lại, cùng Tần Nghiêu Huyền lăn lộn một hồi. Nhưng hắn liếc mắt một cái liền ra tâm tư của nàng sau đó lập tức ngăn lại, có chút trêu chọc nói: "Chính Hoa Nhi đã nói không cần, bây giờ người muốn làm cũng chính là nàng."

Đuôi mắt nàng lộ ra sự mê hoặc, cái lưỡi đinh hương liếm nhẹ hầu kết hắn, chậm rãi nói: "Bệ hạ không muốn sao?"

Rõ ràng long căn hắn đang nhảy dựng trong tiểu huyệt nàng, thỉnh thoảng lại vặn vẹo một chút: "Hoa Nhi đoán xem?"

Hắn nâng eo nàng lên, khiến cho côn thịt rút ra ngoài, chỉ quy đầu cực đại hàm chứa trong nộn huyệt, rồi bỗng nhiên hắn lại ép xuống, khiến cho huyệt nhỏ đang thèm khát chịu kích thích mà lên đỉnh, hai mắt Đào Hoa sóng sánh nước, ủy khuất mà nhìn Tần Nghiêu Huyền.

Hắn có chút hiểu biết thân thể nàng, mặc dù rõ ràng mới cùng hắn trải qua vài lần.

"Trẫm mang Hoa Nhi đến nơi khác thử xem"

Nhìn đôi mắt chan chứa nước của nàng khiến hắn phát cuồng, Tần Nghiêu Huyền liền lấy một khối lụa trắng che mắt nàng lại, ngón tay gõ nhẹ lên vách tường, xe ngựa nhất thời dừng lại, thanh âm cung kính vang lên: "Thánh thượng có việc gì phân phó?"

"Đi đến hẻm nhỏ đi."

Tần Nghiêu Huyền đè lại Đào Hoa đang bất an trong ngực mình, dùng ngón tay bắt lấy hoa châu an ủi, thanh âm lại đạm mạc như sương.

Đi đường lớn không đi lại chọn hẻm nhỏ mà đi saao? Nhưng người ngoài xe không dám xen vào, cao giọng lệnh cho mọi người thay đổi phương hướng.

Bất quá một lát sau bên vách tường lại vang lên thanh âm: "Cảnh sắc đường lớn có chút nhạt nhẽo, đi vào hẻm nhỏ sẽ thú vị hơn"

Tần Nghiêu Huyền đem ngón tay nhỏ nhắn của nàng mút vào trong miệng, nắm lấy lưỡi nàng trêu chọc: "Lúc này che lại đôi mắt của Hoa Nhi mới tốt"

Tuy mắt không thể thấy nhưng Đào Hoa cảm nhận được áo lụa trên người nàng bị Tần Nghiêu Huyền lột xuống, cả người trần trụi trong ngực hắn mà hàm chứa long căn, gió thổi hơi ấm vào trong xe khiến cả người nàng nhũn ra, thủy dưới thân lại róc rách chảy ra ngày càng nhiều.

Lộp bộp____

"A!"

Bánh xe đột nhiên vấp phải cục đá mà chao đảo khiến cho long căn trong cơ thể nặng nề nghiền nát hoa tâm. Đào Hoa mẫn cảm lạ thường không chịu nổi bị lăn lộn như vậy liền dướng đến nỗi bật ra tiếng rên rỉ kiều diễm, hàm răng khẽ cắn ngón tay Tần Nghiêu Huyền.

"Mới có chút như vậy đã không chịu nổi rồi"

Giọng Tần Nghiêu Huyền có chút khàn, hắn liếm hôn sườn mặt Đào Hoa "Nếu Hoa Nhi làm cho trẫm bắn, trẫm sẽ cho nàng nhìn ngắm bên ngoài"

"Ô ân..."

Đào Hoa dùng lưỡi mút lấy ngón tay trong miệng mình, thả lỏng theo sự vận động của bánh xe mà phập phồng trên dưới, tuy rằng hai người không có động nhưng dưới thân dâm thủy lại tuôn đầm đìa. Không biết lần tiếp theo bị cắm vào sẽ là khi nào, trong lòng nàng tràn ngập chờ mong, trong không gian tràn ngập tiếng thở dốc kiều diễm của nàng.

"Thật chặt"

Tần Nghiêu Huyền bỗng nhiên bế eo nhỏ của nàng lên, nặng nề mà cắm mạnh vài cái, đỉnh trong hoa tâm nàng rồi bắn ra tinh dịch trắng đục.

Đào Hoa xụi lơ dựa vào lồng ngực cường tráng của hắn, muốn hỏi hắn có thể đem bịt mắt lấy ra để nàng nhìn xem phong cảnh bên ngoài một chút? Nàng quả thật rất hiếu kỳ!

Lúc này, xe vừa vặn dừng lại.

"Thánh thượng, đã đến bến tàu. Mời người lên thuyền" Bên xe truyền đến giọng nói.

Đào Hoa ủy khuất méo miệng. Cái gì vậy, nàng căn bản không được nhìn một chút phong cảnh nào!

Lúc này liền nghe thấy thanh âm châu tròn ngọc sáng mà ôn nhu nói: "Bệ hạ! thần thiếp ở nơi này chờ người đã lâu."

-----------------------sorry mấy nàng vì đã up trễ. hôm nay ta bận làm thuyết trình nên giờ mới up

#L

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net