Năm 2008, tôi vào Đại học mang theo lời bố dặn: "Nhớ chơi với nhiều bạn vào con nhé!". Vì thế, khi vào đại học, tôi rất thích giao lưu, tham gia cùng lúc ba tổ chức đoàn thể, chỉ cần có hoạt động là tôi có mặt. Tôi luôn vui vẻ lưu số điện thoại của người khác. Có những lúc tôi còn rất tự hào về số lượng số điện thoại của mọi người mà mình lưu được. Tôi rất nhiệt tình, chân thành với mọi người nhưng không hiểu sao luôn bị bỏ qua. Chỉ khi cần có ai đó làm việc vặt, họ mới nhớ ra trong hội còn có tôi. Khoảng thời gian đó, tuy thường xuyên có mặt tại những cuộc hội họp, nhưng tôi không bao giờ được cho vào bộ nhớ, mọi người cũng không chấp nhận làm bạn với tôi lắm. Sau các hoạt động, người ở lại dọn dẹp vệ sinh luôn là tôi. Một lần, tôi quen với một giảng viên trong trường. Là học sinh, tôi thật thà đến phòng của thầy vào lúc đêm muộn chỉ vì thầy bảo buổi tối thầy trực ban một mình ở văn phòng. Thầy nói chuyện với tôi rất lâu, cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là vài câu chuyện xã giao ngắn ngủi. Thầy bảo tôi rằng thầy phụ trách công tác phát triển trường. Tôi chăm chú lắng nghe, trước khi về còn lưu số điện thoại của thầy, còn biếu thầy hai túi hoa quả mang theo. Sau này, tôi phải viết đơn xin lên thông tin SV để đi làm thêm. Vì không biết có thể lên mạng tải bản mẫu về, nên thằng ngốc như tôi đã gửi tin nhắn đến nhờ thầy giúp. Ông ta lạnh lùng trả lời gọn lỏn: "Tôi không rỗi." Thực ra, trong rất nhiều trường hợp tôi đều đã từng gặp phải sự từ chối như thế. Tôi cứ nghĩ mình đã lưu số điện thoại thì ít nhất hai bên cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng tôi đã quên mất một điều rất quan trọng, đó là: Chỉ có bình đẳng trong quan hệ, mới có thể giúp đỡ lẫn nhau. Câu chuyện có liên quan đến vị thầy giáo này vẫn chưa kết thúc. Vài năm sau, khi đã là một quản lý, tôi nhận được một cú điện thoại vào nửa đêm. Người gọi đến chính là vị thầy giáo năm xưa đó. Ông ta cười nói hỏi thăm tôi vài câu, rồi rất nhanh chóng đề cập đến chủ đề chính. Thì ra ông muốn nhờ tôi giới thiệu cho con trai ông ta vào chỗ tôi thực tập. Thời gian đó, ngày nào tôi cũng phải họp, ban ngày đã mệt hết cả hơi, buổi tối thì bận đến hoa mắt chóng mặt, lại nhớ đến quá khứ chẳng tốt đẹp gì, thế là tôi trả lời đối phó: "Để hôm khác em hỏi xem sao", rồi tắt máy luôn. Tất nhiên, tôi chẳng giúp gì cho ông ta cả. Sau này, khi chợt nhớ đến chuyện này, tôi luôn đặt câu hỏi: Vì sao tôi không giúp ông ta, hay nói cách khác, trước kia, vì sao ông ta không giúp tôi? Câu trả lời rất đơn giản: Bỏ qua tình cảm của hai bên với nhau, điều kiện cơ bản để khiến người khác có thể giúp đỡ mình chính là mình có thể đáp lại họ điều có giá trị tương đương. Hay nói cách khác, ngày trước tôi là sinh viên, không có cách nào đáp lại cho ông ta điều ông ta cần; sau này, tôi cũng không có nhu cầu làm gì liên quan đến việc ông ta giỏi nữa, ông ta cũng không có cách nào trả ơn tôi một cách xứng đáng, nên tôi không thấy cần quan tâm đến ông ấy Hơn nữa, nền tảng tình cảm của chúng tôi xuất phát từ con số 0. Sự thật rất lạnh lùng, nhưng đây là sự thật. Chúng ta thường tham gia vào các cuộc xã giao, nhưng không biết rằng, rất nhiều cuộc xã giao trên thực tế không để làm gì, như việc lưu lại số điện thoại của người khác, khi cần sự giúp đỡ, thì chỉ là mất công gọi một cú điện thoại mà thôi. Có người bạn từng hỏi tôi rằng: "Mình có nhiều mối quan hệ xã hội, bạn bè cũng nhiều, vậy tại sao luôn cảm thấy ngày càng cô đơn, đến nỗi bây giờ rất nhiều việc đều chẳng có ai giúp đỡ?". Điều này khiến cô ấy rất buồn. Tôi hỏi cô ấy: "Khi nói chuyện, mọi người thường giới thiệu cậu thế nào?" Cô ấy bảo: "Bạn bè gọi tớ là Ngây Thơ." Tôi hỏi: "Thông thường họ giới thiệu những người giỏi giang như thế nào?" Cô ấy trả lời: "Là Chủ tịch, Tổng Giám đốc , Giáo sư, Tiến sĩ...." Tôi bảo: "Thế nên cậu hiểu chưa?! Nếu bản thân cậu không giỏi, thì những quan hệ xã hội kia thực ra cũng vô nghĩa mà thôi. Chỉ có sự trao đổi bình đẳng mới có thể có được sự giúp đỡ hợp lí. Do đó, một khi cậu còn chưa đủ giỏi, chưa đủ ưu tú, thì chớ có lãng phí quá nhiều thời gian quý báu vào các cuộc xã giao, hãy dùng một ít thời gian để đọc sách nâng cao kỹ năng chuyên môn. Chúng ta đều đã từng tham gia vào một hội nào đó, rồi phát hiện ra rằng chẳng có gì để nói, thậm chí không biết nên làm gì, bởi lẽ tập thể ấy không thuộc về chúng ta. Phải biết rằng, chỉ có người ưu tú tài giỏi, mới có được quan hệ xã hội có ích." Đừng cảm thấy thế giới này tàn khốc, đó chỉ là quy tắc của trò chơi... Có sự trao đổi bình đẳng, thì mới có tình bạn hữu bình đẳng! Vậy nên trước khi muốn có những mối quan hệ có ích, và một thành công vững chắc thì hãy tự giúp mình trở thành người hữu ích và là chuyên gia trong một lĩnh vực nào đó. Nguồn: ST từ Hội anh em Grab.
Thứ bảy, 6/4/2019, 06:00 (GMT+7)
Ở bên hội bạn thân 'lầy lội', bạn sẽ được là chính mình.
Nam Phương
Đậu06/07/2020 13:15:51Tình bạn là một trong những thứ quan trọng nhất trong cuộc sống của mỗi người. Giữa BẠN và BÈ rất khó để phân biệt nhưng họ vẫn rất khác nhau. Bạn thân là những người có thể song hành cùng bạn trên nhiều mặt trận, trong nhiều giai đoạn khác nhau của cuộc đời. Làm thể nào để biết được ai là người bạn thật sự, ai chỉ là bạn bè ngoài mặt?! 1. Luôn ủng hộ mọi nỗ lực của bạn Người bạn tốt thật sự sẽ luôn động viên mọi nỗ lực của bạn. Kể cả khi bạn muốn làm điều gì đó có vẻ điên rồ, chẳng hạn như một kế hoạch kinh doanh mạo hiểm, thay đổi công việc… thì những người ủng hộ ý tưởng của bạn chính là những người bạn có thể tin tưởng được. 2. Chấp nhận nổi những tính cách “dở hơi” của bạn Bất kỳ ai trong chúng ta đều sở hữu những lúc vô cùng dở hơi, bựa, đỏng đảnh, khó ưa… và khó mà giấu giếm được những căn “bệnh” này. Một người bạn thân thật sự sẽ vẫn sẽ bất chấp hết mà chơi chung với bạn. Thực tế mà nói thì những hội bạn thân chơi chung với nhau lâu cũng sẽ ít nhiều “nhiễm bệnh” của nhau. 3. Dễ dàng tha thứ Những sai lầm chúng ta mắc phải sẽ được trả giá bằng những người bạn chẳng mấy tốt đối với ta. Còn với những người bạn tốt, những thứ bạn đã làm loạn lên cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều lắm. Họ sẵn sàng tha thứ cho bạn vì họ đánh giá cao tình bạn của cả hai hơn là những lỗi lầm của bạn. 4. Luôn ở phía sau bạn Cho dù bạn đang ở bên cạnh ai, gặp những vấn đề gì hoặc ngay cả khi bạn đã sai thì những người bạn thân cũng sẽ ở bên cạnh bạn. Họ luôn sẵn sàng giúp đỡ và chiến đấu vì bạn mà chẳng cần phải hỏi nhiều. Đơn giản vì đó chính là điều bạn bè nên làm cho nhau. 5. Để bạn tự do khám phá những sở thích mới Ở tuổi trưởng thành, chúng ta đều thích khám phá những điều mới mẻ thú vị và đôi khi những thứ mới ấy chẳng giống với bạn lúc bình thường. Những người bạn khác sẽ cười nhạo và khuyên bạn nên yên vị. Chỉ những người bạn thật sự mới để bạn tự do làm điều mình thích và động viên bạn khám phá những tiềm năng mới của mình. 6. Biết hết những tật xấu của bạn Ai cũng có một vài tật xấu mà chỉ có những đứa bạn thân mới biết, chẳng hạn như ăn nhiều, mê trai đẹp, thích tự kỷ, quậy ngầm… Đôi khi, chính những tật xấu này lại là chất xúc tác kéo những người bạn đến gần nhau hơn. 7. Thường xuyên giữ liên lạc Những người bạn quen biết xã giao thường chỉ liên lạc với bạn khi cần chẳng hạn như mượn tiền, gửi thiệp cưới, nhờ vả một điều gì đó… Bạn thân thì sẽ luôn liên lạc với bạn bất kỳ lúc nào và cũng chẳng cần nhiều lý do. Đơn giản là vì lúc đó họ đang buồn, đang cần tâm sự, đang muốn tìm người tám nhảm hoặc thậm chí là đang…buồn miệng vì thiếu đối tượng xỉa xói. 8. Giúp bạn giữ bí mật Nếu bạn tin tưởng ở một người có thể giúp bạn giữ bí mật thì đó chính là bạn thân thật sự của bạn. 9. Bạn không cần phải mặc đẹp để gây ấn tượng với bạn thân Nếu đi chơi với một nhóm bạn mà bạn phải ăn mặc thật đẹp, làm tóc, trang điểm các kiểu để gây ấn tượng tốt thì chắc chắn đó không phải là nhóm bạn thân của bạn. Ngược lại, những người phải chứng kiến cảnh bạn đầu bù tóc rối, ăn mặc thoải mái, xuề xoà (do vội vàng ra đường hoặc vì bất kỳ lý do nào đó) thì đó có lẽ là những người bạn rất thân thiết. Bọn họ sẽ có thể trêu chọc phong cách thời trang của bạn (một cách thẳng thừng và phũ phàng) nhưng lại chẳng khi nào để tâm và ghi nhớ những hình ảnh kém đẹp của bạn. 10. Dành thời gian cho bạn Dù trải qua một ngày làm việc mệt mỏi thì những người bạn thân cũng sẽ dành thời gian khi bạn cần đến họ. 11. Sẵn sàng cho bạn mượn bờ vai để khóc Một điểm khác biệt lớn giữa bạn thân và bạn bè xã giao là cách họ cư xử khi bạn buồn. Những người bạn bình thường sẽ chỉ vỗ vai an ủi qua loa và chuyển chủ đề. Còn những người bạn thân thì sẽ mở rộng vòng tay, lắng nghe mọi lời “lèm bèm”, than thở của bạn, thậm chí cho bạn mượn bờ vai để dựa vào khóc. |