Tóm tắt truyện thanh xuan vat va

Tiếp tục là seri về những bộ phim trong mùa hè này, và bộ phim mình muốn viết chính là Fight for my way với couple đáng yêu nhất hệ mặt trời Dong Man- Ae Ra.

Vừa xem xong tập 12 của phim xong và cũng là tập phim mình thấy tâm đắc và hay nhất từ đầu bộ đến giờ. Tập phim cho mình nhiều cảm xúc nhất, nó không quay quanh nhiều về couple chính và quay quanh những người bên cạnh họ. Đầu tiên mình muốn nói qua về bộ phim, bộ phim xoanh quanh những con người trẻ tuổi, những ước mơ hoài bão mà họ luôn muốn hướng tới. Ước mơ đó có thể rất lớn lao nhưng cũng có thể rất bình dị. Thực ra, lúc đầu, lý do mình xem phim này đơn thuần chỉ là muốn xem một bộ phim mà có đôi chính là bạn thân từ nhỏ, kiểu như thanh mai trúc mã ý( thực ra ước mơ thầm kín của mình đó là có một người bạn như Dong Man=)))). Nhưng càng xem mình lại càng thấy phim không chỉ nhắm đến quá trình tình cảm của Dong Man và Ae Ra. Phim cho minh thấy rất nhiều khía cạnh của cuộc sống, mặc dù theo mình phim không có tình tiết kiểu cao trào gây cấn, những tình huống mà những nhân vật trong phim phải đối mặt thật sự rất dễ hiện diện trong đời sống hằng ngày. Có lẽ vậy nên khi xem phim mình chẳng thấy ghét ai cả. Đây chắc chắn sẽ là một trong những bộ phim mình tâm đắc trong mùa hè này, Mình có lẽ sẽ dành riêng một bài để nói về couple yêu thích của mình Dong Man và Ae Ra trong một bài review mà chỉ dành riêng cho hai người. Còn bài viết này, mình xin phép được viết về những người thân bên cạnh họ.

Người con gái mà trong tập 12 đã mang đến cho mình rất nhiều cảm xúc chính là Seol Hee. Một người con gái với một ước mơ giản dị là trở thành một người mẹ, luôn chăm lo đến mọi người lại có lẽ là người đáng thương nhất phim. Mình đã rưng rưng khi Ae Ra nhớ về kỉ niệm ngày xưa với Seol. Một người con gái xinh đẹp, đảm đang, quá lương thiện nhưng có lẽ cô vẫn chưa gặp được may mắn cho bản thân. Đọc nhiều bài viết trên mạng mình cũng thấy nhiều người đồng ý và cảm thấy đúng đắn khi Seol chi tay với Joo Man, mình cũng vậy. Có lẽ theo mình đoán, đến cuối phim biên kịch sẽ để Seol quay về với Joo Man. Hy vọng không phải như vậy, bởi Seol à, chị xứng đáng có một tình yêu đẹp hơn thế, chị xứng đáng có một người đàn ông yêu thương, chăm lo cho chị chứ không phải là một người mà chị luôn phải quan tâm và chăm lo. Joo Man không phải là người xấu, thậm chí còn là một người rất tốt nhưng rất tiếc, Joo Man à, anhh vẫn chưa thể xứng đáng với người con gái đó được. Có lẽ chính Joo Man cũng biết điều đó, biết rằng tình cảm cũng như sự hy sinh của Seol dành cho mình là quá lớn lao và mình phải cố gắng thật nhiều để xứng đáng với nó. Nhưng Joo Man à, chẳng lẽ 6 năm bên nhau anh vẫn không biết mơ ước nhỏ bé của cô gái đó ư, có lẽ anh không biết thật bởi nếu anh biết thì anh sẽ không xao động bởi một cô thực tập sinh xinh đẹp, ngây thơ giống với hình ảnh Seol ngày trước. Lúc Seol hất nước vào mặt cô thực tập sinh đó mình thấy thỏa mãn lắm, giống như Ae Ra nói ” Cậu là làm rất đúng khi quyết định chia tay với Joo Man”. Lúc mà, chị nói chị lý do Joo Man xao động mình đã rất bất ngờ, cô ấy hiểu Joo Man, hiểu trái tim anh ta còn hơn bản thân mình.

Joo Man đối với Seol là cả thế giới, vậy mà Joo Man đối với anh Seol là gì? Có lẽ đối với anh tình yêu của mình đối với Seol bây giờ nó giống như là một nghĩa vụ. Một nghĩa vụ phải yêu thương, phải trao tình yêu vì những hy sinh mà Seol đã chịu đựng vì anh. Mình nói là bây giờ bởi trong quá khứ đúng là Joo Man đã từng yêu Seol rất nhiều, tình yêu đến đúng từ trái tim của một chàng trai dành cho người con gái mình yêu thương cuồng nhiệt. Nhưng Joo Man à, nếu giờ đây tình yêu của anh dành cho người con gái ấy chỉ xuất phát từ nghĩa vụ, chỉ như một thói quen thì nó đã không còn là tình yêu nữa rồi. Chia tay chính là giải thoát cho cả hai người, mặc dù mình biết có lẽ Seol sẽ chẳng thể trao tình cảm ấy cho một người đàn ông khác.

Một trong những lý do nữa mà khiến mình rất thích chính là tình cảm gia đình trong phim. Thực sự bài viết này bị ảnh hưởng rất nhiều bởi tập 12, tập phim mà chủ yếu nói về người cha. Hai ông bố của Ae Ra và Dong Man tuy được thể hiện hai tính cách khác nhau, một người thì lúc nào cũng hỏi han, quan tâm con gái, luôn thể hiện bằng lời nói và bằng hành động còn người kia thì không bao giờ thể hiện bằng hành động, mà đơn thuần chỉ quan tâm con trai một cách âm thầm thông qua những cuộc trò chuyện của hai mẹ con. Mặc dù vậy, nhưng có một điều giống nhau của hai người chính là tình yêu thương vô bờ bến đối với con cái. Xem phim lại làm mình nhờ đến gia đình, nhớ đến cha mẹ mà cảm thấy thật tệ vì đôi khi quá vô tâm với gia đình.

Mình rất thích hình ảnh bố Ae Ra cứ mỗi lần cô con gái được làm điều mình thích là lại cất công đến để xem con gái mặc dù mỗi lần đến đứa con gái đó lại không may mắn thực hiện được điều yêu thích của mình. Hay là hình ảnh bố của Dong Man đến ở lại nhà con trai một đêm, việc đầu tiên khi đến phòng con trai là kiểm tra mọi thứ trong nhà xem con trai mình có sống tốt hay không và cuối cùng trước khi đi vẫn để lại cho con tiền để mua một chiếc ghế mới. Thế mới hiểu là chỉ có gia đình mới là người yêu thương lo lắng cho mình nhất.

Nếu được chấm điểm mình xin chấm phim 8/10: kịch bản ổn kiểu nhẹ nhàng không có nhiều kịch tính như đấy là thể loại mình thích, diễn viên thì khỏi nói quá hợp vai, lâu rồi mình mới fall in love with một nữ chính như thế.

=======================================================

Dàn anh chị ngổ ngáo đây

Chả là vừa qua các bạn cũng đã biết cơn sốt “Fight for my way” này rồi đúng không. Và mình cũng chính là con nhỏ đã gục ngay phim này từ tập đầu tiên phát sóng. Thực sự đây là một bộ phim” truyền hình” của Hàn đáng nhớ nhất đối với mình chỉ sau Reply. Tại vì hai phim cũng tựa tựa. Thực sự so với Reply thì nó vẫn có khoảng cách khá là…”hơi xa”. Với lại mình vô cùng thích những phim romcom như thế này nữa. Không phải phim về thể loại romcom nào cũng hay, nhưng nói thiệt độ gây cười trong phim này phải nói là lầy lội với bựa nó max luôn rồi. Nhưng giá như phim kéo dài theo bốn tập nữa thì mình nghĩ phim sẽ hoàn hảo hơn. Mình thấy nhiều người khen biên kịch này làm chắc tay. Mình đồng ý, nhưng nó cũng không hoàn toàn đúng.

Thứ nhất, theo mình thấy, biên kịch chỉ làm chắc cái phần dẫn dắt chuyện, những pha gây cười và cái mối tình dễ thương của hai cô cậu, nhưng giá như mối tình đó đừng kết thúc quá sơ sài ở tập cuối thì nó sẽ gây hiệu ứng tốt hơn. Xem xong tập cuối, mình cảm thấy rất hụt hẫng. Và một điểm trừ rất lớn và quan trọng đó chính là: đây là một bộ phim nói về những người vượt qua khó khăn để đạt đến ước mơ. Lẽ ra kịch bản phải cho thấy những quá trình cực khổ mà họ trải qua chứ. Đằng này, mình thấy chỉ có con đường của Choi Ae Ra là vất vả nhất, là chân thật nhất. Nhưng cuối cùng biên kịch lại rẽ sang một hướng khác là cho cô ấy làm MC võ đài. Cái WTF, MC võ đài gì đâu mà mặt nhìn nghiêm túc từ đầu tới cuối, xong rồi cái kiểu giới thiệu hai võ sĩ vô đấu, mà còn là đêm chung kết nữa mà nói cái giọng không có hồ hởi không có gào thét sung mãn gí hết trơn. So với ông MC ban đầu đẳng cấp phải nói một trời một vực. Đúng là cái biểu cảm và giọng nói của chị chỉ hợp với công việc đọc bản tin thời sự mà thôi. Vậy mà cuối cùng bà biên kịch lại lái Ae Ra sang cái việc mà chị không hề giỏi, mặc dù là MC nhưng đâu phải MC nào cũng giống nhau, MC cũng có nhiều trường phái chứ bộ. Trời ơi MC như vậy ai mà có hứng vô thi đấu nữa chứ.

Qua tới Dong Man, như kiểu bộ phim chỉ xoay quanh quá trình bước tới vinh quang của ảnh không vậy đó. Mà kiểu mỗi lần quay tới lúc ảnh tập, có mệt thiệt đó nhưng mà nó chiếu có tí xíu, giống như đang tập rồi có người vô rồi ảnh hết tập. Mà cảnh ảnh khổ luyện cũng ít xịt, rồi cảnh ảnh chiến đấu cũng sơ sài, nghĩ sao võ sĩ bỏ mười năm mà lúc thi đấu sài có mấy chiêu là mấy thằng kia nằm xải lai ra hết trơn. Trận cuối cùng đấu với Tak Su, ông kia đường đường là võ sĩ hàng đầu Hàn Quốc, đồng ý là ổng hay mua chuộc các kiểu, nhưng nếu ổng không giỏi thật sự thì làm gì lên đỉnh cao được vậy. Chẳng lẽ thằng võ sĩ nào cũng nhà nghèo để ổng mua chuộc ư. Vậy mà trận đấu cuối cùng ở tập 16 kết thúc quá gọn lẹ, hai hiệp đấu là anh Man bỏ ngay thằng kia vào sọt. Lại WTH?, có cái lí nào lại như vậy, như kiểu anh Man là siêu nhân vậy đó. Xong chuyện tình DongRa nữa chứ, trời ơi đang cao trào mà kết thúc cái rẹc, nhưng dẫu sao nó vẫn không làm mình hụt hẫng như mấy cái lỗi khác.

Đoạn đầu, không ,phải là tui đi sắp hết đoạn đường của phim, cỡ tập 14 là tui cuồng cái bộ phim này lắm luôn, tui còn nghĩ đây là một bộ phim tuyệt vời mà tui được xem trong mùa hè này( nếu không có hai tập cuối, và những hạt sạn kia có thể được cải biến nến kéo dài phim thêm vài tập nữa). Đm, tui hận hai tập cuối, giá như nó đừng có hai tập cuối thì thiện cảm của tui dành cho phim sẽ tăng lên rất nhiều. Xem hai tập cuối thực ra cũng không có ác cảm, chỉ là có chút hụt hẫng, tiếc nuối cho một bộ phim đang hay, và tui cũng giống như bao bạn trẻ khác, cũng là fan của phim này ngay từ đầu và tui cũng mê anh Park Seo Joon điên cuồng lắm, không nói ngoa chứ như kiểu ảnh là diễn viên Hàn đầu tiên tui bị ” cảm nắng” khi đang coi phim luôn đó. Một diễn viên làm bạn phát cuồng là điều đương nhiên, hết sức bình thường, nhưng dù sao cuối cùng mình cũng chỉ xem người ta như thần tượng thôi. Nhưng còn một diễn viên mà để mình “cảm nắng” thì các bạn biết nó kinh khủng như thế nào rồi đó. Như kiểu mình thích người đó như thằng bạn mình thích trong lớp vậy, cảm giác…eo ôi, thôi bỏ qua đi. Đó, mình cũng là fan cuồng như bao người, và để spoil một bộ phim mình cuồng như vậy là điều không dễ tí nào, nó làm mình có đôi chút buồn và hụt hẫng. Nhưng dù sao rating vẫn cao, nên mình vẫn mong bộ được thành công.

Ai cũng biện hộ là phim này có 16 tập nên phim phải quay lẹ. WTF, cái lí nào thế?. Bà biên kịch bả phải đưa cái kịch bản cho nhà sản xuất rồi họ mới quyết định bao nhiêu tập chứ?

Mình thấy mấy bộ phim Hàn hiện nay đều mắc một lỗi mà như kiểu nó không thể khắc phục được ấy. Đó là lúc đầu thì rất tuyệt, nhưng lúc sau thì lại sơ sài, không chặt chẽ, giống như muốn kết thúc cho nhanh vậy. Vì thế mà cũng làm người xem bị đuối theo ở mấy chặng sau.

Nói chung, đây là một bộ phim rất đáng để xem, hầu như không có tập nào mào mình không cười lộn ruột, tóm lại là một bộ phim khá hay, hay đó (nếu không có hai tập cuối thì là cũng rất hay). Và mình quá ấn tượng với anh Park Seo Joon khi xem phim này. Phải nói là ảnh diễn rất tuyệt, như kiểu cân team luôn đó, mặc dù chị Kim Ji Won diễn cũng được, nhưng mình không có ấn tượng mấy với chị này, giá như chị để cái tóc giống trong Hậu Duệ Mặt Trời thì tốt biết mấy. Cái mặt ảnh không phải kiểu góc cạnh như Lee Min Ho hay Kim So Hyun, nhưng mà cái gương mặt má nó baby phô mai que các kiểu, nét đẹp của ảnh làm mình thấy rất gần gũi, phảng phất giống như mình đã gặp kiểu người này ở đâu đó rồi. Có thể là trên đường, trong trường học, hay ở trạm xe buýt, bởi vậy mình mới nói mình bị cảm nắng ảnh đó. Và mình cũng dám khẳng định, phong cách diễn xuất của anh Dồi không đụng hàng với bất cứ diễn viên nào cả. Phim nào của ảnh cũng kiểu ngu ngốc thật thà đáng yêu vậy đó. Dù cho ảnh làm tên tội phạm giết người, chàng giám đốc lạnh lùng, nhà viết văn tài hoa hay một thằng thất nghiệp thì ảnh luôn làm tròn vai diễn tuyệt không chê vào đâu được và quan trọng là vai diễn nào cũng toát lên được cái phong cách độc quyền, đặc trưng của ảnh vậy. Ngay cả phim ảnh đóng vai ác mà tui cũng cảm thấy ảnh dễ thương, ngây ngốc, thật thà nữa.

Kết lại đây là một bộ phim ok, giải trí tốt. Và đặc biệt là tui yêu anh Park Seo Joon

Chủ đề