Nhất thụ lê hoa áp hải đường nghĩa là gì

Truyenkul.Net đổi sang địa chỉ mới là: TruyenKol.Net, mong các bạn tiếp tục ủng hộ!

Những ngày sau đó, nghĩa phụ luôn bận rộn vô cùng. Vào ban ngày, Hải Đường gần như chẳng thấy được bóng dáng của người. Đến khuya, khi nàng đã nằm an ổn trên giường rồi, mới cảm nhận được vòng tay ấm áp quen thuộc lặng lẽ ôm lấy mình. Trong mơ màng mộng mị, nàng rúc vào lòng người, ngửi thấy mùi đàn hương dễ chịu trên người nghĩa phụ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say. Tới sáng, nàng thức dậy, chỉ thấy xiêm y của mình đã được thay mới, tóc cũng được chải lại, thức ăn được thì đã bày sẵn trên bàn. Chỉ có nghĩa phụ thì chẳng thấy đâu. Cứ như vậy, suốt cả tháng dài, chỉ có một mình nàng lủi thủi trên Bạch Mai phong, vô cùng buồn chán. Thú vui duy nhất của Hải Đường lúc này, đó chính là ra vườn hoa thơ thẩn dạo quanh. Bạch Mai phong tuy rằng lấy bạch mai làm chủ đạo, nhưng cũng trồng không ít kỳ hoa dị thảo khác. Trong đó, nghĩa phụ đặc biệt nâng niu hai cây hoa mọc quấn lấy nhau ở góc vườn: một là lê hoa trắng muốt cao khiết tựa tuyết, một là hải đường đỏ rực kiều diễm như lửa. Hai cây hoa được trồng gần nhau, lá cành vấn vít chẳng rời. Nghĩa phụ nói, lê hoa chính là người, còn hải đường chính là nàng. Lúc đó, Hải Đường rất không vui, nói:
"Cây hoa lê này luôn ngang ngược đè ở phía trên cây hải đường, rõ ràng là bắt nạt người ta. Thật đáng ghét!" Nàng chỉ nhớ mang máng, khi ấy, nghĩa phụ nghe nàng oán giận như vậy, bèn bật cười, bảo:
"Nhất thụ lê hoa áp hải đường, đó là lẽ thường tình vậy." Nàng nào hiểu gì, hỏi lại:
"Nghĩa phụ, "Nhất thụ lê hoa áp hải đường" có nghĩa là gì?" Chỉ thấy nghĩa phụ khẽ ho một tiếng, bảo:
"Đợi Bảo Bảo trưởng thành, tự khắc sẽ biết." Đến tận bây giờ, nàng đã mười ba tuổi, vẫn không hiểu. Sáng hôm ấy, tiết xuân ấm áp, Hải Đường ra vườn tưới hoa, thấy đóa hải đường đáng thương vẫn bị nhành hoa lê trắng muốt kia đè đến không thể nở rộ ra được. Nàng buồn bực nâng nhành hoa lê lên cao, lẩm bẩm:
"Ngươi đừng bắt nạt tiểu hải đường nữa, như vậy xấu lắm." Nàng vừa nói xong, đã nghe thấy tiếng cười khe khẽ vang lên. Hải Đường nhận ra không phải tiếng của nghĩa phụ, lập tức ngơ ngác nhìn quanh, cất tiếng hỏi:
"Ai đó?" Xung quanh Bạch Mai phong đều bị nghĩa phụ bày ngũ hành trận pháp, không có người cho phép, kẻ bên ngoài chẳng thể nào tiến vào trong. Vì vậy, đã rất rất lâu rồi, nàng mới gặp được kẻ lạ mặt. Chỉ thấy một thiếu niên vận đạo bào bước ra từ bụi rậm. Người này diện mạo tuấn tú, tuy rằng y trang có hơi xộc xệch tả tơi, dáng vẻ rất chật vật, nhưng trông ánh mắt đơn thuần chính khí, khiến người ta có hảo cảm. Hắn nghe nàng hỏi vậy, cũng biết mình tự ý xông vào nơi ở của cô nương nhà người ta là rất bất lễ, bèn ngượng ngùng chắp tay, nói:
"Tại hạ là họ Doãn, tên Nhân Hòa, là đệ tử mới của Thần Kiếm môn. Ban nãy đã đường đột thất lễ với cô nương, xin thứ tội cho." Hải Đường cũng có nghe nói gần đây Thần Kiếm môn thu nhận thêm không ít đệ tử nhập môn, dường như là để đi đánh người xấu nào đó. Nàng liếc nhìn tiểu đạo sĩ, nhíu mày hỏi:
"Mới nãy ngươi cười cái gì?" Doãn Nhân Hòa hơi đỏ mặt, thành thật đáp:
"Tại hạ... Tại hạ không có ý xấu, chẳng qua tình cờ trông thấy cô nương trò chuyện cùng hoa cỏ, thần thái hồn nhiên đáng yêu, cho nên..." Hải Đường xị mặt, nói:
"Ngươi cười nhạo ta phải không?" Nàng biết, trừ nghĩa phụ ra, những người khác đều ngầm cười chê khinh khi mình. Cho dù ngoài mặt họ luôn tỏ ra ôn hòa từ ái, nhưng trong lòng luôn xem thường nàng là kẻ ngốc. Bởi vì nàng đeo một tấm lụa tím che nửa mặt, tiểu đạo sĩ chỉ nhìn thấy đôi mắt đen láy của giai nhân thoáng đỏ hoe. Hắn lập tức cuống quýt giải thích:
"Không, không... Cô nương đừng hiểu lầm, tại hạ... Tại hạ nào dám cười nhạo cô nương, chỉ là..." Hắn càng luống cuống, lời nói càng ấp úng không rõ ràng. Hải Đường chẳng thèm đếm xỉa tới, tức giận quay lưng đi. Hắn muốn đuổi theo, chỉ là vết thương dưới bụng lại nhói đau, khiến hắn lảo đảo ngã xuống nền đất lạnh, nhanh chóng ngất đi. Hải Đường vốn không muốn để tâm đến kẻ đó, nhưng vào nhà rồi, nàng lại nhớ tới trên người hắn dường như chảy rất nhiều máu, bất giác thấy không yên lòng. Nàng từ nhỏ sống tách biệt thế gian, không được nghĩa phụ cho gặp gỡ người lạ, đến giờ cũng chỉ gặp qua chưa tới mười người, nào biết thế gian hiểm ác, tâm trí vẫn như nước trong chưa hề vẩn đục. Nghĩ đến có người chảy máu đau đớn, nàng liền thấy khó chịu trong lòng, bèn không nghĩ ngợi gì nhiều, quay bước ra vườn. .... Đợi khi Doãn Nhân Hòa tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình đang ở trong một gian nhà bài trí trang nhã. Hắn nằm trên giường, mơ màng mở mắt ra, thấp thoáng trông thấy một bóng áo tím trước mặt mình. Hải Đường đang loay hoay tìm thuốc trị thương, cũng không để ý tới hắn đã tỉnh từ lúc nào. Nàng chỉ nhớ lần trước, khi nàng bị người xấu kia làm chảy máu ở cổ, nghĩa phụ đã lấy một lọ sứ trắng trên kệ này, rắc nhẹ vào vết thương của nàng, sau đó băng bó lại. Chỉ ba ngày sau, vết thương ấy đã liền mài, không hề đau đớn nữa. Bấy giờ, nàng tìm kiếm cả buổi mới trông thấy lọ sứ nọ, bèn hí hửng cầm lấy, đi đến bên giường, mới nhận ra người nọ đã tỉnh lại. Hải Đường rất vui vẻ, reo lên:
"Ngươi tỉnh rồi à? Đây là thuốc nghĩa phụ cho ta, rắc vào là không đau nữa, ngươi đừng sợ nhé." Lúc này, nàng quên đeo lên mạng che mặt, vết đen bên má lại biến mất đi, chỉ thấy dung nhan thiếu nữ kiều diễm như đóa hải đường, ánh mắt trong vắt hồn nhiên, dưới ánh đèn leo lét lại càng lung linh vạn phần. Doãn Nhân Hòa thoáng ngẩn ra, ngỡ như mình gặp được tiên nữ. Hải Đường không biết tại sao hắn lại nhìn mình chăm chăm, chỉ cho là hắn đau đến ngây ngốc rồi, vội rắc thuốc lên vết thương cho hắn. Một lúc sau, Doãn Nhân Hòa mới tỉnh táo lại, thấy vết thương mình đã đỡ đau hơn nhiều, cúi xuống nhìn lại, lập tức kinh ngạc hỏi:
"Thiên Sơn Bạch Ngọc cao? Cô nương từ đâu mà có loại thần dược quý hiếm này?" Thiên Sơn Bạch Ngọc cao là loại thuốc được làm từ Thiên Sơn tuyết liên, kết hợp với nhân sâm ngàn năm và linh chi trên đỉnh Trường Bạch sơn, ngàn vàng khó đổi lại một lọ. Thế mà cô nương này lại thản nhiên đổ lên vết thương của hắn, không lấy gì làm tiếc nuối, Doãn Nhân Hòa vô cùng kinh ngạc. Hải Đường nhoẻn miệng cười, nói:
"Đương nhiên là nghĩa phụ cho ta rồi. Nghĩa phụ của ta cực kỳ lợi hại, không gì không làm được!" Doãn Nhân Hòa lại hỏi:
"Nghĩa phụ của cô nương là..." "Ta chỉ biết nghĩa phụ tên là Mộ Tịch Lê, ngươi có quen biết nghĩa phụ của ta không?" Hải Đường không rành chuyện võ lâm, cũng không hiểu nghĩa phụ mình là nhân vật thế nào trên giang hồ. Nàng chỉ biết, nghĩa phụ tên Mộ Tịch Lê, là chữ Lê trong lê hoa. Thuở nhỏ, khi nàng mới học viết chữ, người luôn cầm tay nàng, viết đi viết lại tên của người và tên của nàng, dần dần khắc sâu vào tiềm thức. Doãn Nhân Hòa đương nhiên biết Mộ Tịch Lê là ai, thầm giật mình, nói:
"Thì ra cô nương là Thượng Quan sư tỷ, dưỡng nữ của Mộ sư thúc. Ta là đệ tử quan môn của Thanh Vô Tử chân nhân, vẫn thường nghe sư phụ nhắc đến Mộ sư thúc, chỉ là chưa có dịp diện kiến." Hải Đường gật đầu, bỗng sực nhớ ra trời đã tối, nghĩa phụ sắp trở về, vội bảo:
"Nếu ngươi khỏe rồi thì hãy rời đi ngay, đợi nghĩa phụ trở về, bắt gặp ta nói chuyện với người lạ, nghĩa phụ sẽ không vui đâu." Doãn Nhân Hòa cũng từng nghe nói Mộ sư thúc có một dưỡng nữ được nâng niu như châu bảo, thường ngày không cho nàng rời khỏi Bạch Mai phong, cũng không để nàng gặp gỡ người ngoài. Hắn lấy làm khó hiểu, hỏi:
"Tại sao Mộ sư thúc lại không cho sư tỷ nói chuyện với người khác? Điều này quả là hơi nghiêm khắc, không hợp tình lý." Hải Đường cúi đầu, cắn cắn môi, ủ rũ nói:
"Ta cũng không biết. Nghĩa phụ luôn nói người bên ngoài lòng dạ hiểm ác, ta lại không biết võ công, tất sẽ bị bắt nạt, bèn không cho ta giao du với người ngoài, bày trận pháp ngũ hành xung quanh Bạch Mai phong. Trước đây, Lục sư tỷ từng chỉ ta cách phá trận pháp ra ngoài chơi, nhưng đã bị nghĩa phụ phát hiện, lại thay đổi trận pháp. Bây giờ ta không ra được nữa. Nếu ngươi có thể ra ngoài được, có thể giúp ta tìm kiếm Lục sư tỷ không? Ta rất lo cho tỷ ấy..." Doãn Nhân Hòa đang muốn nói gì đó, bỗng đưa mắt nhìn tới cổ nàng, chỉ thấy trên chiếc cổ thon trắng muốt của nàng ẩn hiện mấy vết đỏ khả nghi. Tuy rằng hắn còn trẻ tuổi, nhưng dù gì cũng xuất thân quyền quý, trước khi lên núi bái sư đã có mấy thị thiếp, tất nhiên biết những vết đỏ ấy là gì. Hắn trân trối nhìn vào cổ nàng, ấp úng hỏi:
"Cổ của sư tỷ... Cổ của sư tỷ có vết gì vậy?" Hải Đường theo tay chỉ của hắn, nhìn vào gương đồng bên cạnh giường, chỉ thấy mấy vết đỏ quen thuộc. Nàng không hề kinh ngạc, chỉ lẩm bẩm:
"Đâu có gì chứ, chắc là đêm qua nghĩa phụ lại đói bụng rồi cắn ta thôi." Nàng cũng không hiểu tại sao nghĩa phụ lại thích gặm cắn mình như thế, mỗi đêm đều vùi đầu vào cổ, vào vai, vào ngực của nàng, lưu luyến chẳng rời. Trong tâm trí ngây thơ của nàng, nào hiểu những chuyện phong nguyệt mờ ám, chỉ cho rằng nghĩa phụ đói bụng quá mức mới xem nàng như đồ ăn mà cắn cho đỡ đói. Rõ ràng suy nghĩ của nàng buồn cười như thế, Doãn Nhân Hòa lại không cười nổi, trợn tròn mắt, tức giận vô cùng, lắp bắp nói:
"Sao... Sao Mộ sư thúc có thể làm thế với sư tỷ chứ?" Hải Đường vẫn không hiểu sao hắn lại phản ứng như vậy, chớp chớp mắt hỏi:
"Tại sao không thể làm thế?" Doãn Nhân Hòa giận đỏ bừng mặt, đáp:
"Mộ sư thúc là dưỡng phụ của sư tỷ, lại làm ra hành động bất chính tổn hại nhân luân như thế, quả thật không bằng cầm thú!" Hải Đường còn chưa kịp hiểu điều mà hắn nói, đã nghe ngoài cửa vọng lại tiếng cười khẽ, sau đó là giọng nói lành lạnh quen thuộc cất lên:
"Thế thì đã sao?" Hải Đường trông thấy nghĩa phụ bước vào, rõ ràng vẻ mặt của người vẫn ôn hòa như thế, nàng lại bỗng thấy sống lưng lạnh toát, không dám chạy ào đến bên người như mọi khi. Mộ Tịch Lê nhìn nàng, khẽ mỉm cười, gọi:
"Bảo Bảo, qua đây." Hải Đường chỉ nhớ nụ cười của nghĩa phụ và khuôn mặt kinh sợ của tiểu đạo sĩ kia. Sau đó, nàng ngất đi, không còn nhớ gì nữa. Đến khi tỉnh lại, chỉ thấy nghĩa phụ đang nằm ở trên người mình. Nàng ngơ ngẩn, khẽ hỏi:
"Nghĩa phụ... Người đang làm gì vậy?" Nghĩa phụ không đáp lời nàng, chỉ đưa tay mân mê bờ vai non mềm của nàng, khẽ bật cười, nói:
"Thuở nhỏ Bảo Bảo thường hỏi ta, "Nhất thụ lê hoa áp hải đường" có nghĩa là gì, còn nhớ không?" Nàng ngô nghê gật đầu, không hiểu tại sao nghĩa phụ lại nhắc tới chuyện này. Nghĩa phụ xoa đầu nàng, vẫn cười thật hiền hòa, nói:
"Năm đó, chính là ta đặt cho ngươi cái tên Hải Đường này." Mười ba năm trước, Thượng Quan Nam vừa có được con gái nhỏ, vô cùng vui mừng. Vào hôm nữ nhi đầy tháng, bao thứ bày ra trước mặt cho chọn lựa, nha đầu này lại chẳng màng tới, chỉ chăm chăm bò tới trước mặt bạch y nam tử kia, túm lấy vạt áo của người, bật cười khanh khách. Thượng Quan Nam ôm nữ nhi tới trước mặt nghĩa đệ, bảo:
"Mộ huynh đệ biết nhiều chữ nghĩa hơn vi huynh, hãy giúp vi huynh đặt tên cho nữ nhi nhé." Thiếu niên Mộ Tịch Lê nhìn con bé đang túm chặt vạt áo mình không buông, bất giác mỉm cười, buột miệng nói:
"Vậy thì gọi là Hải Đường đi." Thượng Quan phu nhân tuy là nữ tử, thuở trong khuê các cũng học qua chút văn thơ, lập tức nhíu mày, thì thào:
"Cái tên này... có chỗ không ổn..." Thượng Quan Nam lại chẳng hay biết, bật cười lớn, nói:
"Thượng Quan Hải Đường, quả là cái tên hay!" Đây vốn là cái tên hay thật, nếu nghĩa phụ của nàng chẳng phải là Mộ Tịch Lê. Nghĩa phụ chậm rãi cởi bỏ thắt lưng của nàng, khẽ nói:
"Đêm nay, vi phụ sẽ dạy cho ngươi..." Người cúi đầu, hôn lên nụ hoa non nớt đang run rẩy trước gió, khàn khàn nói:
"Đây chính là "Nhất thụ lê hoa áp hải đường"." "Từ khi ngươi mới sinh ra đời, đã định sẵn là của riêng vi phụ, hiểu không?" Người thì thầm bên tai nàng. Hải Đường không hiểu, nhưng vẫn bất giác gật đầu. Đêm đó, nàng nằm dưới thân nghĩa phụ, không ngừng kêu khóc, cuối cùng nở rộ thành đóa hoa kiều diễm nhất. Đóa hoa chỉ thuộc về người. Đêm đó, sợi tóc bạc của nghĩa phụ kết chặt vào ba ngàn tóc thề đen nhánh của nàng, không thể tách rời. Thượng Quan gia nợ người huyết hải thâm thù. Nàng đến thế gian này, chính là để chuộc nợ. Suốt đời suốt kiếp, đời đời kiếp kiếp, Thượng Quan Hải Đường đều chẳng trốn thoát khỏi lòng bàn tay nghĩa phụ của nàng. Đó là vận mệnh. .... *Chú thích: "Nhất thụ lê hoa áp hải đường" có nghĩa là một cành hoa lê đè lên đóa hải đường, vốn là một câu thơ của Tô Thức dùng để trêu chọc người bạn mình là Trương Tiên. Trương Tiên đã tám mươi tuổi còn cưới một người thiếp chỉ mới mười tám, Tô Thức mới làm bài thơ trêu:
"Thập bát tân nương bát thập lang
Thương thương bạch phát đối hồng nhan
Uyên ương bị lý thành song dạ
Nhất thụ lê hoa áp hải đường." (Tạm dịch:
Tân nương mười tám, chồng tám mươi
Bạc phơ mái tóc kề má hồng
Trong chăn uyên ương ấy một đêm
Một cành lê trắng đè lên hải đường.) Bởi vì hoa lê màu trắng, hải đường thì màu đỏ, cho nên Tô Thức dùng hoa lê ám chỉ Trương Tiên, dùng hải đường ám chỉ tân nương mười tám tuổi kia, tạo thành một bài thơ mang nhiều thâm ý. =)))