Mê hành ký review

Mê Hành Ký (Tam Mê Hệ Liệt) - Văn Học Trung Quốc

Sang đến Mê Hành Ký, bên cạnh mối tình đầy khó khăn trắc trở của Mộ Dung Vô Phong và Sở Hà Y là hành trình tình yêu êm đềm và ấm áp của Ngô Du và Đường Tiềm. Ngô Du, đệ tử duy nhất của Mộ Dung Vô Phong, đã ôm mối tình vô vọng với chính sư phụ của mình. Khi Ngô Du đối diện với lời giãi bày của Mộ Dung Vô Phong, bị những lời của anh làm tổn thương, cô quật cường mà cao ngạo quyết định cắt đứt với Vân Mộng cốc và Mộ Dung Vô Phong, đến chết cũng không chịu gặp lại.

Đệ tử của Đường Môn - Đường Tiềm, một kiếm khách phải gánh vác trách nhiệm gây dựng lại uy danh cho Đường Môn, nhờ nhân duyên đã có cơ hội gặp gỡ, quen biết, và thành tri kỉ với Ngô Du. Chính sự bao dung và tình yêu chân thành của Đường Tiềm đã mang Ngô Du đến bến bờ hạnh phúc.

Có ai đó đã nói rằng, chỉ cần một giây để thích một người, một phút để yêu một người nhưng lại cần cả đời để quên đi một người.

Chàng là thần y nổi tiếng nhưng cũng đồng thời là bệnh nhân nặng nhất, lãnh đạm, bình thản, khắc nghiệt với chính bản thân mình cũng là chàng - Mộ Dung Vô Phong. Nàng, hiệp khách vô tình đến và đi tựa như cơn gió, tiền bạc, danh hiệu nàng đều không để trong mắt - Sở Hà Y. Họ gặp nhau và rồi chỉ trong khoảnh khắc đã yêu nhau, tựa như hai trái tim cô đơn lẻ loi lang thang trong trời đất và rồi định mệnh xô đẩy họ buộc chặt họ vào với nhau. Chàng có thể cho nàng tất cả kể cả sinh mệnh của mình, trừ một thứ, và đó mãi mãi lại là niềm khát khao mơ ước của nàng. Cơ thể này, căn bệnh này, đôi chân này có lẽ mãi mãi là gánh nặng mà thôi…

Mê Hiệp Ký là tiểu thuyết đầu tiên của bộ tiểu thuyết "Tam Mê” gồm Mê Hiệp Ký, Mê Hành Ký và Mê Thần Ký của tác giả Thi Định Nhu. Một biên tập viên của Trung Quốc đánh giá về cuốn tiểu thuyết này như sau:

"Cốt truyện của Mê Hiệp Ký khúc chiết nhưng không phức tạp, nhân vật nam chính Mộ Dung Vô Phong là thần y nổi tiếng thiên hạ nhưng bản thân lại tàn phế và mang trọng bệnh. Câu chuyện khởi đầu bằng món tiền thưởng hậu hĩnh của Mộ Dung Vô Phong cho việc tìm ra bí mật thân thế của mình. Đó là "nhân" để mở ra câu chuyện, cho tới tận khi câu chuyện khép lại, thú vị thay, duyên số đem tới cho chàng một ‘quả’ vừa đáng yêu lại rất đặc biệt, đó chính là giang hồ đệ nhất kiếm khách Sở Hà Y- một cô gái không nhiều chữ nghĩa, tính cách vui vẻ lạc quan và võ công cao cường. Tình duyên của hai người họ lận đận, hết hợp lại tan, nhưng dù có xa cách muôn trùng thiên lý cũng chẳng thể quên được nỗi nhớ nhung sâu sắc…

Giang hồ dưới ngòi bút của Thi Định Nhu xem ra nhiều phần tình cảm, dịu dàng, đằm thắm hơn Cổ Long. Văn chương như gió thanh mây đạm, giản dị trong sáng, mở đầu như vẽ tranh thủy mặc, sơn thanh thủy tú.”

Về Tác Giả:

Tác giả Thi Định Nhu, còn có bút danh khác là Huyền Ẩn, người Vũ Hán, Hồ Bắc hiện sống ở Canada, làm nghiên cứu sinh Tiến sĩ tại Đại học Toronto. Cô là một trong những cây bút nữ hàng đầu của mạng văn học Tấn Giang.

Tác giả: Thi Định Nhu – Huyền Ẩn

Dịch giả: Lục Phong

Review: Candy  (Hoa Tiên)

Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, giang hồ thủy mặc.

***

Đầu tiên có vài lời, văn chương tớ dở tệ, nên không thể review hay và lôi cuốn được, với lại tớ không tóm tắt truyện, chỉ là nói lên cảm nhận của mình thôi, nên bài không có tính chất xì poi nội dung nên mọi người không cần lo đọc bài xong xem truyện hết hay, :D.

Trước hết, xin có đôi điều và tác giả.

Có lẽ, khi hỏi về Lịch Xuyên thì ai cũng biết, nhưng khi hỏi đến Mê Hiệp Ký, câu trả lời có sẽ vơi dần. Mọi người chắc đều quen thuộc với cái tên Huyền Ẩn, nhưng sẽ ít ai biết đến Thi Định Nhu. Bạn có thể coi đó là hai người hay một người đều được. Bởi lẽ, nếu nhắc đến Huyền Ẩn, mọi người đều nghĩ đến Lịch Xuyên, và luôn luôn nhận được sự ủng hộ. Nhưng nhắc đến Thi Định Nhu, sẽ có chê, có khen. Nhiều người nói truyện của Huyền Ẩn ai đọc cũng thích, còn truyện của Thi Định Nhu rất kén người đọc, song thực tế, chỉ có một tác giả, một phong cách viết mà thôi.

Bây giờ là tác phẩm.

Tớ đọc Lịch Xuyên từ khi mới bước chân vào ngôn tình, nhưng mãi tận gần đây, mới rớ đến Thi Định Nhu. Mới đầu, nếu không nghe mấy dòng tân bốc của vài người, tớ cũng chẳng muốn đọc Mê Hiệp Ký. Vốn thích cổ đại, nhưng không thích giang hồ lắm, ngoại trừ những siêu phẩm của Kim Dung, truyện này mới nghe tên làm tớ cứ nghĩ, “Ồ sao một bộ giang hồ lại lọt vào rừng ngôn tình thế này.” Nhưng đọc rồi mới biết, một quyển ngôn tình đúng bản chất ngôn tình.

Bởi đọc ngôn tình quá nhiều, nên càng lúc càng kén truyện. Song chỉ mới đọc khúc đầu thôi, tớ đã cảm thấy thật may mắn, thế là lại tìm được một quyển truyện ưng ý nữa rồi.

Với tớ, Mê Hiệp Ký là một trong những bộ truyện cổ đại hay nhất mà tớ từng đọc.

–       Một là giọng văn – giọng dịch.

–       Hai là nhân vật.

–       Ba là tình tiết.

–       Bốn là điều cực kỳ quan trọng: HE 😀

Thứ nhất nói về giọng văn, nói Thi Định Nhu và Huyền Ẩn, sẽ nghĩ ngay đến Thành Phố Hoang Vắng và Lịch Xuyên. Điều này khỏi cần tớ PR, truyện của chị ấy thì chất phải biết. ^^. Giọng văn nhẹ nhàng sâu lắng, đôi lúc buồn thương nhưng cực kỳ ngọt ngào. Điều đó không chỉ đúng trong truyện hiện đại, quyển cổ đại này lại là giang hồ thủy mặc, cái sự nhẹ nhàng, hơi hướng lãng mạn và ngọt ngào ấy càng khỏi cần bàn đến.  Nếu ai từng đọc Trầm vụn hương phai, thì sẽ thích truyện này, thể loại không giống nhau, nhưng cảm xúc truyện theo tớ có cái gì tương đồng, cũng sương khói, nhàn nhat, tĩnh mịch, sâu lắng như thế.

Giọng dịch cũng cực kỳ tuyệt vời, dịch đúng chất giang hồ nhưng không khiến ta phản cảm. Tức là dịch giả sử dụng rất đúng với văn phong cổ đại, vừa không phải lạm dụng hán việt, vừa không quá thuần việt.

Dịch giả gọi Mộ Dung là chàng – gọi Hà Y là nàng, iu nhất cách xưng hô này, ngọt ơi là ngọt, nhưng không sến súa. Bởi thế mới nói, một quyển truyện dịch hay hay không, cách xưng hô cũng quyết định một phần.

Thứ hai là về nhân vật. Đọc xong truyện tớ bị cuồng Mộ Dung, cũng tương tự Lịch Xuyên vậy. Dù rằng nhiều người nói, Huyền Ẩn xây dựng nhân vật không mới, anh nam chính nào cũng sẽ bị ngược thân thê thảm. Lịch Xuyên, Mộ Dung đều có tật ở chân, Mộ Dung còn phải ngồi xe lăn, Đường Tiềm, Hạ Lan Tĩnh Đình thì bị mù,… Song, tớ iu là iu cách miêu tả và xây dựng nhân vật của chị. Có lẽ bởi có bệnh tật, nên ta càng dễ dàng nhận ra sự tuyệt vời của các nam chính, có bệnh tật mới dễ có nhiều trạng thái tình cảm, mới dễ chiếm được tình cảm của đọc giả. Thế nhưng, mặc kệ, tớ chỉ biết, tớ đọc truyện và truyện hay.

Iu Mộ Dung bởi chàng bị tàn nhưng không phế, chàng là thần y nhưng lại không chữa được cho bệnh của mình, điều đó đau khổ biết nhường nào. Còn Hà Y, một người con gái có một quá khứ buồn, nàng là kiếm khách nổi tiếng nhưng lại hành nghề bảo tiêu, món hàng nàng bảo vệ chính là quan tài, một người con gái còn rất trẻ nhưng phải bôn ba đây đó, cuộc sống cực khổ, bần hàn, và với nàng tựa như mọi chuyện đều không quan trọng, chỉ cần còn sống là được rồi, cho đến khi nàng gặp Mộ Dung.

Tình iu của hai nhân vật sâu đậm vô cùng. Nàng iu chàng đến nỗi, dù điều nàng mong muốn nhất đó là một đứa con, và dù hận chàng vì chàng không chấp nhân đứa con này, nàng hận, nàng muốn xả mối hận, nhưng đến bước cuối cùng vẫn nghĩ, “không thể làm thế được, người ấy có bệnh, sẽ không thể chịu nổi chuyện này”. Để giữ lại đứa bé, nàng phải dối chàng bỏ đi, rồi lại âm thầm quay lại bên cạnh, bán bánh để kiếm sống qua ngày, cuộc sống đơn xơ đến thảm thương. Phút giây chàng đứng bên bờ vực thẳm của sự sống và cái chết, dù đã hết hy vọng, nàng vẫn ôm chàng, chờ đợi giây phút quả tim chàng ngừng đập, khi đó, nàng sẽ cùng chàng đi về thế giới bên kia. Với tớ, có lẽ hình ảnh Hà Y còn được xây dựng thành công hơn cả Tiểu Thu. Chàng cũng yêu nàng, biết mình không thể mang lại cho nàng điều nàng muốn, nên phải làm trái với lương tâm, trái với tấm lòng, trước mặt nàng, chàng lạnh lùng, cứng rắn, nhưng khi nàng đi rồi, chàng dằn vặt, day dứt như thế nào.

Thứ ba, đó là cách tác giả xây dựng tình tiết. Có bi, có ngọt. Cách hai nhân vật đến với nhau, tự nhiên cứ như suối gặp sông là sẽ hòa vào, mây gặp gió thì sẽ mưa vậy. Dù chỉ gặp nhau 3 ngày, nhưng hai người cứ như đã ăn ở với nhau mấy đời mấy kiếp. Tình yêu giữa họ mới nhìn dường như rất nhạt, nhưng lại sâu không gì sánh bằng. Không hề trao nhau bất kỳ lời nói yêu thương nào, nhưng cứ như vốn dĩ họ gặp nhau và yêu nhau là điều đương nhiên vậy, mối quan hệ phát triển cực kỳ nhanh nhưng không một chút gượng ép, hay bất hợp lý.

Nếu những bạn nào là sắc nữ, mong muốn đọc những cảnh nóng bỏng, chi tiết thì phải thất vọng rồi. Cảnh này trong truyện cực kỳ dễ thương, đọc xong tớ còn không dám khẳng định =)). Nó thế này này:

“……

Qua một lúc, trong bóng tối, Hà Y khẽ nói: “Mộ Dung Vô Phong, tay ngài … chớ có đặt linh tinh”.

“Tôi không đặt linh tinh”, tiếng người kia vang lên.

“Ngài .. ngài muốn làm bậy!”

“Ừ.”

“Vậy thì làm đi …”

Ngoài song cửa văng vẳng tiếng sấm từ nơi xa vọng lại. Mưa rơi rả rích thu ý nồng nàng khiến người ta lai láng.

….  ”

Buổi sáng chàng còn có vẻ ngượng ngùng, chao ôi, dễ thương không chịu nổi. =))

Ngay cả cãi nhau cũng dễ thương nữa. Xin mạn phép trích một đoạn thế này.

“…

Hôm đó, người ta … người ta lén lút quay lại thăm chàng, thấy chàng cả người nóng rực, đem chàng … đem chàng ngâm xuống nước chàng cũng không tỉnh lại … vật vã hết đêm, khó khăn lắm mới qua cơn sốt. Người ta … người ta về tới khách điếm thì đã chẳng còn gì nữa. Cả bọc đồ đều bị trộm sạch. Chàng nói xem, tên trộm đấy sao vô lương tâm đến thế…”

Mộ Dung Vô Phong cắn chặt răng, phiền muộn, một lúc sau lên tiếng: “Đấy là việc ngày thứ hai sau khi nàng đi. Đã từ biệt xong xuôi rồi, sao nàng còn không đi … sao vẫn còn muốn quan tâm đến ta?”.

Hà Y nói. “Rõ ràng chàng bảo thiếp đi rồi trong lòng chàng mới cảm thấy dễ chịu, vậy sao khi thiếp đi chàng lại uống rượu? Lại còn uống tới say mèm? Thân thể chàng .. thân thể chàng như thế này có thể chịu được kiểu uống ấy sao?”.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Đêm hôm đó nàng … nàng cũng vẫn …”

Hà Y nói: “Người ta lô chàng đang ngay đơ như xác chết tới cống khuất để chàng nôn thốc nôn tháo… rồi lại trông chàng mấy canh giờ, chàng khác lên một chút, vừa mới tỉnh lại thì liền tìm chủy thủ. Thiếp càng nhìn càng tức, chán chẳng buồn để tâm đến chàng nữa, liền quăng chàng trở lại dưới đất.”

“Được rồi, Hà Y, thì ra nàng lúc nào cũng tới thăm ta nhưng lại … không để ta biết. Con người nàng bị làm sao thế? Sao đuổi cũng không đi vậy?”

“Chàng còn nói nữa!”

“Lẽ nào nàng định một mình sinh đứa con này?”

“Thế thì có gì đáng ngạc nhiên? Lẽ nào thiếp không sinh được chắc?” nàng ngẩng đầu trợn mắt nhìn chàng.

“Nàng ..”, chàng cứng lưỡi.

……”

Nói chung là truyện hay phải biết nhưng trình độ văn chương của tớ bèo nhèo, miêu tả chỉ làm cho câu chuyện thêm dở, muốn biết thì hãy đọc truyện đi ^^… lượt bớt một ngàn từ.

Ôi, văn phong của dịch giả là ước ao của tớ. Chỉ mong edit hay bằng một phần thôi thì cũng tuyệt vời rồi.

Chủ đề